An Noãn gãi đầu ngồi dậy.
Đồng hồ trên bàn hiển thị bây giờ là 4 giờ chiều.
Giấc ngủ này thật sự rất sâu.
Trên bàn trà đúng là có một bó hoa hồng trắng, giống hệt bó hoa mà trước đây Sở Tuấn đã mua.
Một bó 19 bông tươi tắn, trên đó còn có những giọt nước nhỏ.
An Noãn ngửi, là mùi nước hoa.
Lẽ nào là Sở Tuấn mua, không phải anh đang rất bận rộn điều tra vụ án sao? Còn có thời gian đi mua hoa?
Trong một khoảnh khắc An Noãn nảy ra một ý nghĩ không hay, không lẽ lại là Hướng Hạo Nhiên dai dẳng không dứt?
An Noãn tìm một lúc, bên trong không có thiệp gì cả.
Tất nhiên, cũng có thể là do có người ái mộ tặng hoa cho Sở Tuấn. Theo như cô biết thì người ái mộ anh cũng không ít. Nhưng bây giờ cô đã là bạn gái của Sở Tuấn rồi, sau này nếu có người tỏ tình với anh thì cô phải ra tay thôi.
An Noãn đặt hoa xuống, đứng dậy vận động một chút.
Bên ngoài khá yên tĩnh, An Noãn mở cửa.
Trong văn phòng không có ai, chắc đều đã ra ngoài bận việc.
An Noãn tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi ngây ra một lúc mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
Nếu không có chuyện của Đổng Tử Oanh, cô chắc chắn sẽ đến phòng pháp y dạo một vòng, hỏi han tình hình. Nhưng hiện tại thì không nên đi, tốt nhất nên tránh mặt vài hôm để mọi người không thấy khó xử.
An Noãn vẫn đến thư viện.
Chu Niệm Xuyên đang vừa uống trà vừa đọc báo.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy An Noãn, rất vui vẻ.
Cảm giác như mấy ngày không gặp.
“Tiểu An đến rồi.”
“Chú Chu.” An Noãn vui vẻ đi vào: “Cháu có một chuyện muốn hỏi chú.”
“Nói đi.”
“Chú nghĩ cháu có cách nào để gia nhập đội cảnh sát hình sự nhanh nhất không ạ?” An Noãn nghiêm túc nói: “Hai ngày nay cháu đi theo Sở Tuấn ở ngoài, luôn cảm thấy danh không chính ngôn không thuận, không tiện lắm.”
Quan hệ cố vấn thỉnh thoảng thì được nhưng không thể kéo dài.
Kéo dài chắc chắn sẽ dẫn đến những lời đồn thổi, cô cũng không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến Sở Tuấn. Dù Sở Tuấn không quan tâm thì cũng không hay chút nào.
Dove_Serum vùng da cánh
“Vậy thì chỉ có thể thi vào thôi.” Chu Niệm Xuyên nói: “Hình như cũng không có cách nào khác, hàng năm cục cảnh sát đều tuyển người mới. Thường là từ trường cảnh sát, nhưng cũng có những nhân tài từ các trường bình thường khác, ừm, trình độ thấp nhất cũng phải là trung học phổ thông.”
Ở một số nơi hẻo lánh có thể trung học cơ sở là đủ. Nhưng đây dù sao cũng là Bắc Kinh, lại là Cục Cảnh sát Thành phố, trung học phổ thông mà Chu Niệm Xuyên nói còn là khiêm tốn.
“Ồ…” An Noãn nghĩ ngợi: “Rắc rối rồi, cháu chỉ học hết lớp 5, dù có phá lệ hình như cũng không thể phá lệ đến mức vô lý như vậy.”
“Cháu có thể tìm Tiểu Sở.” Chu Niệm Xuyên nói: “Bảo Tiểu Sở mở cửa sau cho cháu, hoặc tìm ông cụ Trạch, không phải chỉ một câu là xong sao.”
An Noãn liên tục xua tay.
“Đừng đừng đừng, không được, tuyệt đối không được. Cháu không thể để Sở Tuấn làm chuyện lạm dụng quyền lực.”
Chu Niệm Xuyên nhếch môi, tỏ vẻ chẳng sao cả.
“Chú Chu.” An Noãn không khỏi nói: “Cháu còn tưởng chú là một bậc tiền bối đặc biệt chính trực, sao lại nói chuyện ‘đi cửa sau’ một cách thoải mái vậy?”
Còn nói thẳng thừng như vậy, biết luật phạm luật, không cảm thấy có gì không ổn sao?
“Có gì đâu.” Chu Niệm Xuyên nói: “Nói thẳng, nếu cháu là một người không có bản lĩnh, chỉ biết lông bông, chú chắc chắn sẽ không nói như vậy. Nhưng cháu không phải, không có bằng cấp và không có văn hóa là hai chuyện khác nhau. Nhiều nhận định của cháu về điều tra hình sự còn mạnh hơn cả những người mới ra trường cảnh sát, nếu cháu không vào được cục cảnh sát đó là một tổn thất.”
Chu Niệm Xuyên mặc dù cứng nhắc nhưng không hề cổ hủ.
Người cổ hủ rất khó trở thành một cao thủ điều tra hình sự. Vì nhiều chi tiết suy luận trong các vụ án cần có trí tưởng tượng bay bổng.
“Vậy… cháu có thể tìm một trường học không?” An Noãn nói: “Cháu không có thời gian đến lớp nhưng cháu có thể tham gia kỳ thi. Tham gia kỳ thi trực tiếp, nếu đỗ có thể có được bằng cấp không?”
Chu Niệm Xuyên giật mình: “Cháu không đi học mà thi trực tiếp, được không?”
“Không vấn đề gì, cháu chỉ cần ôn tập một thời gian là được.” An Noãn vẫn có sự tự tin này: “Cháu học rất nhanh, cho cháu sách giáo khoa ba năm trung học phổ thông, cháu có thể tự học.”
Mười ngày nay Chu Niệm Xuyên đối với khả năng học tập của An Noãn đã hiểu rõ, cũng rất tin tưởng.
Nhưng ông nghĩ ngợi: “Không chỉ là vấn đề thi cử, cháu muốn có bằng trung học phổ thông cũng không thể thi tốt nghiệp trực tiếp được? Dù là trường nào cũng yêu cầu học tại trường một số ngày nhất định mới có thể cấp bằng tốt nghiệp cho cháu. Dù cháu có thi đại học trực tiếp cũng phải học đại học vài năm.”
“Vậy… cần bao nhiêu ngày?”
“Cái này chú cũng không rõ lắm, mỗi trường yêu cầu khác nhau, theo chú biết, trường sẽ dựa vào trình độ văn hóa của cháu, sắp xếp cho cháu học các khóa học lớp 10, 11, 12, nhưng chắc chắn không có chuyện chỉ thi một phát rồi được cấp bằng ngay.”
“Cũng đúng, cháu phải tìm hiểu thử, chọn trường nào vừa hợp lý vừa tiết kiệm nhất.”
Không thể để Sở Tuấn mở cửa sau cho cô vào cục cảnh sát, nhưng tìm một trường học chắc không có vấn đề gì lớn.
Mặc dù cô muốn lấy bằng nhưng không phải là lấy bằng giả, cô chắc chắn sẽ phải thi thật, không chút qua loa.
Đang nói chuyện, cô bé ở phòng tiếp khách đi ngang qua cửa, nhìn thấy An Noãn ở trong, liền dừng lại, thò đầu vào.
“Tiểu An.”
An Noãn ở cục cảnh sát những ngày này, trên dưới cũng đã quen biết không ít người. Đặc biệt là những cô gái trạc tuổi cô, đều đã nói chuyện vài câu.
“Tiểu Cẩm.” An Noãn vẫy tay: “Chào cô.”
Tần Chiêu Cẩm không vào, chỉ thò nửa đầu qua cửa: “Tiểu An, hoa hôm nay, thích không? Mười chín bông hoa hồng trắng.”
“Cô mua à?”
“Đúng vậy.”
“Cô tặng tôi… hoa?”
“Gì vậy?” Tần Chiêu Cẩm mặt mày ghen tị: “Hoa là đội trưởng Sở tặng. Nhưng hôm nay trong đội có án bận, nên anh ấy đã nhờ tôi mua hoa ở cửa hàng hoa gần cục. Nói là cô thích hoa hồng trắng… hehe, Tiểu An, đội trưởng Sở lãng mạn quá đi mất, có bạn trai như vậy thích thật đó.”
An Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, may mà không phải Hướng Hạo Nhiên tặng.
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Tuấn tặng hoa cho cô nhưng lần trước là cô đòi anh mua cho mình để tạo hiệu ứng.
Không ngờ lần này anh lại tự giác chủ động như vậy, bận như thế mà còn nhờ người mua giúp.
Xem ra Sở Tuấn không cổ hủ nghiêm túc như bề ngoài.
Cơm áo gạo tiền đương nhiên là cần thiết, nhưng trong phạm vi khả năng cho phép, lãng mạn một chút cũng rất tốt.
Thời gian của Sở Tuấn có thể hơi eo hẹp, nhưng về mọi mặt khác, anh có đủ năng lực để duy trì những điều lãng mạn này.
Đào tạo đúng cách, chắc chắn sẽ trở thành người bạn trai tuyệt vời.
“Cảm ơn cô.” An Noãn ngọt ngào nói: “Tiểu Cẩm, phiền cô quá.”
“Không phiền, không phiền, đợi cô và đội trưởng Sở kết hôn, đừng quên mời chúng tôi uống rượu mừng nhé.”
Tần Chiêu Cẩm cười tủm tỉm rồi chạy đi.
Chu Niệm Xuyên nói một câu trúng tim đen.
“Cháu và Tiểu Sở không còn gượng gạo nữa à.”