Cô và Sở Tuấn có thể cần phải nói chuyện nhưng cũng không vội lúc này.
Họ không phải có mâu thuẫn gì không thể hòa giải, lý do Sở Tuấn muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, chín phần mười, là nói về những cảm xúc do dự, mơ hồ.
Người thời đại này, ngoài những thiếu gia ăn chơi như Hướng Hạo Nhiên, đa số mọi người trong chuyện tình cảm vẫn rất đơn giản. Đội trưởng Sở nhìn thì có vẻ tài giỏi, chững chạc, không chừng lại là kiểu “trong sáng ngây ngô” đấy chứ.
Thế nên An Noãn càng cảm thấy bản thân mình vẫn là người nắm thế chủ động.
Vỗ xong Sở Tuấn, An Noãn liền định đi.
Sở Tuấn thật sự cần phải ngủ, nếu không ngày mai không thể làm việc.
Nhưng Sở Tuấn lại nắm lấy cổ tay An Noãn.
“Sao vậy?”
Sở Tuấn nói: “Tối nay cô cứ ở đây ngủ.”
“Tại sao?”
Thuê hai phòng, ngủ một phòng, nhiều tiền đến mức đốt à?
Ngay cả trong khách sạn cũng thuê một phòng suite, bên trong có hai phòng ngủ.
“An toàn.” Sở Tuấn đi đến bên sofa: “Cô ngủ giường, tôi ngủ sofa.”
Vừa nghe thấy hai chữ “an toàn”, những suy nghĩ lãng mạn trong lòng An Noãn đã bay lên chín tầng mây, lập tức căng thẳng.
Dù sao cô cũng đã từng bị truy sát, suýt nữa mất mạng.
An Noãn nói nhỏ: “Sao vậy? Có tình hình gì à?”
Đây không phải là hồ chứa nước hoang vu hẻo lánh, nơi này tuy hơi hẻo lánh nhưng gần Bắc Kinh như vậy, không thể nào loạn như thế được? Rốt cuộc Sở Tuấn đã đắc tội với bao nhiêu người?
“Khó nói, nhưng chuyện vừa rồi tôi luôn cảm thấy có chút trùng hợp.” Sở Tuấn nói: “Cô biết đấy, tôi đã xử lý nhiều vụ án như vậy, khó tránh khỏi đắc tội với một số người. Không đến mức thấy cây cỏ cũng nghĩ là người nhưng cẩn thận một chút luôn không sai.”
“Ồ, vậy được.” An Noãn nghĩ ngợi: “Sofa ngắn, anh ngủ không thoải mái. Tôi ngủ sofa, anh ngủ giường.”
An Noãn không chút do dự ngồi xuống sofa.
“Đi đi, lên giường đi.”
“Không cần…”
Sở Tuấn chưa kịp nói xong đã bị An Noãn cắt ngang: “Được rồi, đàn ông đừng làm màu. Lên giường ngủ đi, chìa khóa xe của anh ở đâu? Tôi đến xe lấy hai cuốn sách để đọc, lấy xong sẽ về ngay.”
Sở Tuấn trừng mắt nhìn An Noãn, giây phút này mơ hồ cảm thấy mình đã trở thành “chồng nhỏ” yếu ớt.
Đây thật là một trải nghiệm mới lạ.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Nhưng An Noãn đã đứng dậy lấy chìa khóa xe.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy, đúng là ở trên tủ đầu giường.
Nhưng chưa đợi An Noãn đưa tay ra Sở Tuấn đã lấy chìa khóa trước.
“Tôi đi cùng cô, trời tối rồi, cô đừng ra ngoài một mình.”
“Được.”
Xe đỗ ngay dưới lầu, Sở Tuấn tuy cần nghỉ ngơi, cũng không thiếu chút thời gian này. Nhìn bộ dạng bây giờ của anh vẫn còn khá tỉnh táo, không phải mơ màng.
Sở Tuấn thay quần áo đi cùng An Noãn đến xe lấy sách rồi mới quay lại.
Sau khi bị An Noãn nói một lần làm màu, anh cũng không làm màu nữa.
Lần này anh lên thẳng giường nhưng không thay đồ ngủ, cứ thế mặc nguyên quần áo ngủ.
An Noãn nhất thời không ngủ được, liền cuộn mình trên sofa đọc sách, nhưng đọc một lúc chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Điều kiện của nhà nghỉ này rất bình thường, mặc dù trong phòng có sofa nhưng cái sofa này cũng rất đơn sơ.
Ngồi thì được, nằm thì khổ, cấn lưng.
An Noãn thay đổi mấy tư thế, cảm thấy như vậy không ổn.
Ngày mai còn phải làm việc, không chừng phải vào núi, nếu cuộn mình trên sofa này một đêm chắc chắn sẽ không ngủ ngon, lưng đau ê ẩm ảnh hưởng rất lớn.
Cô đứng dậy đi một vòng trong phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường.
Sở Tuấn ngủ rất ngoan, lúc nằm xuống thế nào bây giờ vẫn thế ấy, không phải loại người buổi tối hay lăn lộn.
Chiếc giường này tuy không phải hai mét nhưng cũng được một mét rưỡi, hai người trưởng thành ngủ thì dư sức.
Sở Tuấn chỉ chiếm một nửa, còn trống một nửa.
Có giường không ngủ, tự mình chịu khổ, không hợp lý chút nào.
An Noãn đứng bên giường do dự một lúc rồi nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống nửa còn lại.
Bây giờ nhiệt độ cao, cũng không lạnh không cần tranh chăn, chỉ cần đắp một chiếc chăn mỏng lên bụng là được.
Duỗi thẳng tay chân nằm lên giường, giây phút thoải mái dễ chịu này khó có thể diễn tả, An Noãn thở ra một hơi thư giãn, nghiêng người quay lưng lại với Sở Tuấn, nhắm mắt lại cũng ngủ thiếp đi.
Trừ khi quá mệt, nếu không cô luôn có đồng hồ sinh học rất chuẩn.
Sáu rưỡi sáng, đúng giờ tỉnh.
Có chuông báo thức hay không cũng vậy, đây là quan niệm về thời gian được hình thành qua mười mấy năm đi làm không thay đổi.
An Noãn mở mắt trong ánh bình minh rồi lập tức giật mình.
Sở Tuấn đang ngồi trên sofa đối diện giường, nhìn cô.
“Ồ, anh tỉnh rồi à.” An Noãn ngồi dậy, vuốt tóc.
Sở Tuấn tỉnh sớm hơn An Noãn hai mươi phút, vừa mở mắt quay đầu, suýt nữa thì hết hồn.
Trên giường có thêm một người.
Anh suýt nữa đã đi mò súng.
“Ừm, tôi tỉnh rồi, vừa tỉnh suýt nữa bị cô dọa chết.” Sở Tuấn mặt mày nghiêm trọng: “Không phải cô ngủ sofa sao? Tối qua mộng du à? Tại sao lại ngủ trên giường?”
“Không có, tôi không mộng du.” An Noãn rất thành thật: “Sofa này ngủ khó chịu quá, tôi thấy giường còn trống một nửa nên cũng lên giường ngủ.”
An Noãn giơ ba ngón tay lên.
“Tôi thề, tuyệt đối không chạm vào anh, không chiếm tiện nghi của anh. Tôi ngủ cũng rất ngoan, rất ngoan, cái giường này hai chúng ta ngủ, nước sông không phạm nước giếng, không có vấn đề gì cả.”
An Noãn nghiêm túc sợ Sở Tuấn coi cô như một phụ nữ hư hỏng.
Tâm trạng của Sở Tuấn rất phức tạp.
Biểu cảm trên mặt cũng rất phức tạp.
Anh lại gần hơn một chút.
“An Noãn?”
“Hửm?”
“Cô ở cùng một người đàn ông trên một chiếc giường qua đêm không cảm thấy có gì không ổn sao?”
“Đúng là không ổn.” An Noãn thở dài: “Nhưng mà, đã ngủ cùng một phòng rồi thì còn quan trọng giường gì nữa. Bình thường thì chẳng ai biết cả. Còn nếu bị người khác biết, thì anh nghĩ xem, giải thích rằng không ngủ chung giường, với giải thích rằng chỉ nghỉ ngơi đơn thuần — hai cách đó có gì khác nhau không?”
Bây giờ mối quan hệ của họ đã rất khó trong sạch rồi, cứ như vậy trước đi, đừng quá quan tâm đến tiểu tiết.
Sở Tuấn nhìn chằm chằm An Noãn một lúc lâu, hình như có gì đó muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Dậy đi, mấy ngày nay có thể sẽ bận. Chuyện của chúng ta, bận xong hãy nói.”
Cần phải nói chuyện, nhưng bây giờ có việc quan trọng hơn cần làm.
Vụ án không đợi người.
Hung thủ cũng không đợi người.
Đây là một vụ giết người vì tình, đây chỉ là suy đoán của họ thôi, nhỡ đâu không phải thì sao.
Một ngày hung thủ chưa bị bắt có thể sẽ có nạn nhân mới.
Hai người rửa mặt, rời khỏi nhà nghỉ.
Sở Tuấn lái xe tìm một tiệm ăn sáng, để An Noãn đi mua đồ ăn, còn anh thì sang bên gọi điện thoại.
Chuyện tối hôm qua, nhờ người đi điều tra một chút.
Rốt cuộc chỉ là một sự trùng hợp hay là có người cố ý làm.
An Noãn mua hai túi bánh bao và sữa đậu nành về, lên xe cùng Sở Tuấn ăn.
Đang ăn, đột nhiên An Noãn dừng lại.
“Sao vậy?”
“Tôi có một thắc mắc.”
“Cứ hỏi.”
An Noãn đột nhiên do dự: “Anh đi công tác cùng các đồng nghiệp nữ khác, ví dụ như pháp y, cũng… như vậy sao?”