Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 86.




Xe dừng trước cửa một cửa hàng nhỏ, An Noãn xuống xe vươn vai, vận động cơ thể cứng đờ.

Ngủ trên xe cũng khá mệt, không biết Sở Tuấn đã đi đâu.

An Noãn đang nghĩ thì Sở Tuấn từ trong cửa hàng đi ra.

“Tỉnh rồi à?” Sở Tuấn nói: “Ngủ có ngon không?”

“Sao anh không gọi tôi?” An Noãn có chút ngại ngùng: “Mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ rồi, trời sắp tối.” Sở Tuấn nhìn đồng hồ: “Chúng ta đã đến huyện Văn An, tối nay phải ở lại đây.”

Sở Tuấn chỉ tay, đối diện là một nhà nghỉ.

“Vậy… tối nay chúng ta còn đi thăm hỏi sàng lọc không?”

An Noãn có chút chần chừ.

Cô ngủ một giấc, bây giờ tinh thần còn tốt, có thể tiếp tục tăng ca thức đêm.

Nhưng Sở Tuấn đã hai ngày một đêm không ngủ, còn lái xe cả buổi chiều, cơ thể sắt cũng không thể chịu đựng được như vậy.

May mà Sở Tuấn nói: “Tối nay không đi nữa, lúc cô ngủ tôi đã gặp mặt cảnh sát địa phương rồi.”

An Noãn kinh ngạc.

Được đó, hiệu quả ghê.

Sở Tuấn cười một tiếng: “Huyện Văn An không phải là một ngôi làng nhỏ có mười hộ tám hộ, cô tưởng chỉ dựa vào hai chúng ta, đi từng nhà một để nói chuyện sao? Tôi đến đây là để kết nối với cảnh sát bên này, công việc thực sự vẫn phải dựa vào họ làm. Ngày mai chúng ta cùng cảnh sát địa phương đi thăm hỏi một vài khu vực trọng điểm.”

Đúng là quy trình này, An Noãn cảm thấy mình chắc chắn đã ngủ mê mới để Sở Tuấn giải thích điều này.

“An Noãn?” Sở Tuấn thấy An Noãn ngẩn người, đưa tay ra huơ huơ trước mặt cô.

“À.”

An Noãn hoàn hồn: “Đúng đúng đúng, vậy chúng ta mau vào nhà nghỉ đi, đội trưởng Sở, anh phải mau đi nghỉ ngơi rồi. Sức khỏe là vốn quý nhất, trẻ khỏe cũng không thể chịu đựng như vậy.”

Hai người vào nhà nghỉ.

May mà trước đó đã định ở lại dưới núi, giấy tờ gì đó đều mang theo đầy đủ.

Vào nhà nghỉ, thuê hai phòng.

“Điều kiện ở đây kém hơn bên đó một chút, tạm ở vậy.” Sở Tuấn nói: “Tôi đúng là có chút buồn ngủ, đi nghỉ một lúc trước. Nếu cô có chuyện gì cứ gõ cửa, tôi sẽ tỉnh.”

“Được.”

“Nhà nghỉ có cung cấp đồ ăn.” Sở Tuấn nói: “Chúng ta ăn trưa muộn, lúc này có thể còn chưa đói. Khi nào đói báo cho nhà nghỉ, bảo nhân viên mang đồ ăn lên là được.”

Highlands Redeem Zalo
Sở Tuấn sắp xếp mọi việc rất chu đáo, đi cùng anh rất yên tâm.

An Noãn ngủ cả buổi chiều, giờ vào phòng thì lại không thấy buồn ngủ cũng chẳng thấy mệt.

Lăn qua lăn lại hai vòng có chút nhàm chán, lúc xuống xe cũng quên mang theo một cuốn sách, không có gì để giết thời gian.

An Noãn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trời đã tối đen, buổi tối ở huyện rất yên tĩnh, không có nhiều nơi giải trí, nhìn ra chỉ thấy lác đác vài đốm sáng, đó là ánh đèn từ các khu dân cư.

An Noãn rảnh rỗi, nghĩ ngợi một lúc rồi xuống lầu.

Cô định đến xe tìm một cuốn sách để đọc.

Nhưng chìa khóa xe lại ở trong phòng của Sở Tuấn.

Lúc này Sở Tuấn có thể đã ngủ rồi, An Noãn đi thẳng đến quầy lễ tân.

“Chào cô.” An Noãn nói: “Tôi muốn xin chìa khóa phòng ba lẻ một.”

Họ đã đặt hai phòng, ba lẻ một và ba lẻ ba.

Lễ tân xem lại hồ sơ: “Cô cô bị mất chìa khóa à?”

“Ồ, là thế này.” An Noãn nói: “Bạn trai tôi lúc này chắc đã ngủ rồi, tôi muốn vào lấy một món đồ nhưng lại không muốn làm phiền anh ấy. Cho nên muốn xin chìa khóa dự phòng để mở cửa một chút.”

Lúc hai người họ nhận phòng, chính là nhân viên này đã làm thủ tục.

Thời đại này khá nghiêm ngặt, ở nhà nghỉ không những phải đăng ký mà nam nữ du khách cũng sẽ được hỏi về mối quan hệ. Tuy họ không ở cùng phòng nhưng đã đăng ký công việc và quan hệ với nhau.

Nhân viên vẫn còn nhớ, thân phận Sở Tuấn đăng ký là cảnh sát hình sự, An Noãn tuy không có nghề nghiệp nhưng là bạn gái của anh.

Vì vậy nhân viên cũng không nghi ngờ gì.

Sau khi tìm kiếm một chút, cô ấy đưa chìa khóa cho An Noãn, chỉ dặn sau khi dùng xong thì trả lại.

Thời đại này, lòng người vẫn còn chân chất.

“Cảm ơn.”

An Noãn cầm chìa khóa phòng lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng của Sở Tuấn.

Đây là một căn phòng bình thường, không có sự phân chia phòng khách và phòng ngủ, mở cửa ra là một phòng đơn, bên trong có một chiếc giường lớn.

Rèm cửa sổ được kéo lại, bật một chiếc đèn ngủ, một không gian mờ ảo.

An Noãn nín thở, rón rén, cô không muốn làm thức giấc một người đã hai ngày một đêm không ngủ, lúc này vừa mới nằm xuống chưa đầy một giờ.

Không chừng lúc thức dậy sẽ gắt gỏng kinh khủng.

Cô đặc biệt hiểu cảm giác này.

An Noãn nghĩ ngợi, chìa khóa xe của Sở Tuấn thường để trong túi quần.

Cô nhìn quanh, quần dài của Sở Tuấn đang vắt tùy tiện trên chiếc ghế cạnh giường.

Ừm, không sai, chắc chắn ở trong túi.

An Noãn nhẹ nhàng đưa tay vào túi quần mò.

Mò một lần không thấy.

Còn một túi nữa.

Lại mò một lần nữa, vẫn không thấy.

An Noãn thấy lạ, vậy thì ở đâu được nhỉ?

Tư thế ngủ của Sở Tuấn khá lịch sự, nằm nghiêng, chăn đắp đến ngực. Một tay buông thõng ngoài chăn, mắt nhắm, rất ngay ngắn.

Trước khi ngủ hình như anh còn gội đầu tắm rửa, tóc hơi ẩm dính vào trán, mắt nhắm chặt.

Đây là lần đầu tiên An Noãn nhìn thấy Sở Tuấn ngủ, nhìn rồi lại không nhịn được nhìn thêm hai cái.

Phải nói, người này sau khi ngủ, khí thế toàn thân đều thu lại, trông khá vô hại. Cứ như thể trẻ ra mấy tuổi vậy.

An Noãn lại sờ túi áo của Sở Tuấn đặt trên ghế, bên trong cũng không có chìa khóa.

Nhìn lại Sở Tuấn, ví của anh đang vứt trên tủ đầu giường, bên dưới hình như có vật gì đó đè lên.

Có thể là chìa khóa.

An Noãn đi tới, vừa định nhấc ví lên xem, đột nhiên một bàn tay từ phía sau duỗi ra nắm lấy cổ tay cô.

An Noãn giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngược lại, đầu gối va vào thành giường, ngã ngửa ra.

Cô “A” một tiếng ngắn ngủi, cơ thể chìm xuống, một bóng người đè lên.

Chỉ có Sở Tuấn, không có ai khác.

An Noãn theo phản xạ đưa tay ra đẩy anh nhưng bị Sở Tuấn nắm lấy cổ tay, đè sang một bên.

“Sở Tuấn.” An Noãn nói nhỏ: “Là tôi.”

“Ừm, tôi biết.” Giọng Sở Tuấn khàn khàn như vừa mới ngủ dậy: “Cô ở trong phòng tôi làm gì vậy?”

Một giọt nước từ tóc Sở Tuấn rơi xuống ngay bên mắt An Noãn.

An Noãn nheo mắt lại.

“Tôi tìm chìa khóa xe, đến xe lấy một cuốn sách để đọc.” An Noãn dùng một chút sức: “Anh mau thả tôi ra.”

Sở Tuấn lại không buông tay.

Giường rất mềm, An Noãn lún sâu vào trong.

Sở Tuấn vẫn có chừng mực, không đè lên người cô, chỉ hạn chế hành vi của cô.

Anh chỉ cần một tay là có thể đè cô không thể động đậy.

“Hóa ra là tìm chìa khóa xe à.” Sở Tuấn cười nửa miệng: “Còn tưởng cô muốn giở trò lưu manh với tôi chứ?”

“Bây giờ là anh đang giở trò lưu manh với tôi thì có.” An Noãn bực bội nói: “Thả ra, đội trưởng Sở, hình tượng của anh sắp vỡ nát rồi đấy.”

Đây còn là đội trưởng Sở nghiêm túc đó sao? Nếu bị người khác nhìn thấy chẳng phải mất hết danh tiếng à?

Sở Tuấn cười ha ha.

Anh không lại gần, cũng không buông tay, cứ thế nhìn cô.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận