Những người hóng chuyện không biết sự thật thích nhất là những câu chuyện phiếm liên quan đến tình cảm của người khác.
Khi Sở Tuấn còn ở đó, mọi người không tiện nói chuyện công khai, bây giờ người không có mặt thì thoải mái hơn.
Trong chốc lát, trong sân toàn tiếng cười ha hả, mọi người đều rất vui vẻ.
Dĩ nhiên có hai người là ngoại lệ.
Một là Tống Hựu Lăng, người kia là Hướng Hạo Nhiên.
Cả hai đều có chút gượng cười.
An Noãn kéo cánh tay Sở Tuấn ra ngoài, thật sự đi vào nhà vệ sinh.
Khi ra ngoài, Sở Tuấn đang đứng dưới hành lang dài đợi cô.
Sở Tuấn rất hiểu chuyện, mở miệng liền hỏi: “Cô có chuyện muốn nói với tôi à?”
“Đúng.” An Noãn lau tay nói: “Tôi cuối cùng cũng biết tại sao Hướng Hạo Nhiên lại mặt dày theo đuổi tôi rồi, hóa ra là như vậy.”
“Chuyện gì?”
“Anh không nhìn ra sao?” An Noãn tò mò.
Lẽ nào đàn ông thật sự không nhìn ra được “hoa sen trắng”?
“Không… nhìn ra.” Sở Tuấn có chút do dự: “Cô cứ nói thẳng đi…”
“Đội trưởng Sở, về phương diện này anh có chút chậm chạp đấy.” An Noãn nói: “Vừa rồi anh không chú ý đến ánh mắt của Hướng Hạo Nhiên phải không?”
Sở Tuấn mải cắt bít tết, thật sự không nhìn Hướng Hạo Nhiên.
An Noãn quả quyết: “Hướng Hạo Nhiên thích Tống Hựu Lăng.”
Sở Tuấn có chút bất ngờ: “Không thể nào?”
“Tuyệt đối, đảm bảo thật.” An Noãn nói: “Vừa rồi lúc mọi người đều đang nhìn Tống Hựu Lăng trong lòng tôi đã có suy nghĩ, thế là liếc nhìn Hướng Hạo Nhiên, Hướng Hạo Nhiên không kịp đề phòng, không kịp che giấu ánh mắt của mình. Ánh mắt anh ta nhìn Tống Hựu Lăng tuyệt đối có vấn đề.”
Sở Tuấn nhíu mày.
Anh và Hướng Hạo Nhiên quen biết 20 năm, cùng quen Tống Hựu Lăng cũng đã hơn 10 năm, sao lại không phát hiện ra điều này.
“Không thể nào.” Sở Tuấn nói: “Bọn tôi quen biết nhiều năm như vậy rồi, nếu Hướng Hạo Nhiên thích Tống Hựu Lăng, không có lý do gì mà mọi người đều không biết. Hơn nữa… hai nhà họ cũng coi như môn đăng hộ đối, Tống Hựu Lăng những năm nay cũng không có bạn trai, nếu Hướng Hạo Nhiên thích cô ấy, tại sao không theo đuổi?”
“Cái này tôi không biết.” An Noãn nói: “Nhưng ánh mắt chắc chắn không sai, hơn nữa anh nghĩ xem, Hướng Hạo Nhiên theo đuổi tôi là hoàn toàn vô lý, nhưng nếu anh ta thích Tống Hựu Lăng, có phải là hợp lý không. Anh ta không phải là để theo đuổi tôi mà là để chia rẽ chúng ta… hơn nữa còn là đánh hai hướng, không phải anh nói Tống Hựu Lăng còn chưa hoàn thành việc học đã vội vàng về nước sao?”
An Noãn đưa ngón trỏ ra chọc vào ngực Sở Tuấn.
Đàn hồi không tệ, dứt khoát lại chọc vào cơ bụng của anh.
Dove_Serum vùng da cánh
Sở Tuấn cảm thấy có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đành phải nắm tay cô lại.
Mặc dù Sở Tuấn thấy chuyện này có phần khó tin nhưng An Noãn phân tích đâu ra đấy, dường như cũng có lý.
“Đúng rồi, anh thấy sao?” An Noãn nói: “Tôi lại phải hỏi… anh có ý gì với Tống Hựu Lăng không?”
An Noãn mơ hồ cảm thấy câu này có chút quen thuộc, thời gian gần đây hình như đã hỏi mấy lần rồi.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi đi hỏi lại, nhưng đội trưởng Sở, đào hoa của anh hơi nhiều đấy.” An Noãn cũng rất ngại ngùng: “Tôi là người rất ghét việc chia rẽ uyên ương, cho nên…”
Hỏi cho rõ ràng thì tốt.
Sở Tuấn hoàn hồn.
“Không có chuyện đó đâu.” Sở Tuấn nói: “Tôi và Tống Hựu Lăng chỉ là quan hệ bạn học, chỉ có vậy thôi. Vừa rồi cô ấy đột nhiên xuất hiện cũng làm tôi giật mình.”
“Vậy thì tốt.” An Noãn nói: “Vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi.”
Trước đây muốn tìm ra người nói chuyện với Hướng Hạo Nhiên trong vườn hoa vào tối hôm tiệc nhà họ Tạ chính là để làm rõ nguyên nhân của chuyện này.
Bây giờ đã biết, cũng không cần tìm nữa.
Buổi tụ tập hôm nay coi như đã đạt được mục đích.
Bây giờ quyền chủ động đang ở trong tay Sở Tuấn.
Là từ chối hay đồng ý, An Noãn với tư cách là một người rất biết mình biết ta sẽ không tham gia. Đó là chuyện riêng của Sở Tuấn.
Hai người lặng lẽ đi về.
Đi được vài bước đã nhìn thấy ánh đèn trong vườn, Sở Tuấn đột nhiên nắm lấy cánh tay An Noãn.
“Sao vậy?”
“Chuyện này… hơi phiền phức.” Sở Tuấn nói: “Tôi có một ý tưởng, muốn bàn bạc với cô một chút.”
“Anh nói đi.”
“Tống Hựu Lăng và Đổng Tử Oanh không giống nhau, cô ấy khá… khó đối phó.” Sở Tuấn nói: “Trước đây tôi đúng là không quá quan tâm đến cô ấy, nhưng tôi hơi sợ kiểu con gái này.”
“Sợ?”
“Đúng.”
An Noãn cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao lại sợ?”
Sở Tuấn thở dài: “Hướng Hạo Nhiên ngày nào cũng tặng hoa cho cô, tặng bánh ngọt, tặng cổ phần, lúc đó cô không sợ sao?”
An Noãn hít một hơi, cảm giác nghẹn trong cổ họng.
Lời này của Sở Tuấn khiến cô không thể phản bác.
“Sợ.”
“Tôi cũng sợ.” Sở Tuấn nói: “Lúc đó khi Hướng Hạo Nhiên theo đuổi cô, cô đã lấy tôi ra làm lá chắn, còn ở trong xe, giả vờ… hôn tôi.”
An Noãn lúng túng sờ miệng mình.
Đúng là có chuyện đó.
Dĩ nhiên cô không hôn Sở Tuấn, chỉ là thắt dây an toàn cho anh, nhưng vị trí cô chọn rất chuẩn, để Hướng Hạo Nhiên ở đối diện nhìn thấy, trông rất thân mật, mờ ám.
“Làm người có phải là nên có qua có lại không?” Sở Tuấn hùng hồn nói: “Lúc đó cô lợi dụng tôi để kí/ch thích Hướng Hạo Nhiên, tôi đã phối hợp. Bây giờ đến lúc cô báo ơn rồi.”
Dưới hành lang dài, ánh trăng như nước, ánh đèn như sương.
Sở Tuấn và An Noãn đứng đối diện nhau, An Noãn hơi ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn, Sở Tuấn đột nhiên đưa tay ra vuốt qua trán cô.
“Tóc hơi rối rồi.” Sở Tuấn nói: “Tôi sửa lại cho cô.”
An Noãn đã cắt tóc ngắn, thực ra còn khó chăm sóc hơn tóc dài. Tóc dài có thể buộc lên quanh năm, tóc ngắn còn phải chải cho mượt, nhỡ đâu lúc ngủ không để ý còn bị vểnh lên.
“Rối à?” An Noãn tự mình vuốt lại, rồi lại vuốt thêm cái nữa, rất thô bạo.
“Bây giờ được rồi.” Sở Tuấn nắm lấy tay An Noãn: “Chúng ta đi thôi, chắc mọi người chờ sốt ruột rồi.”
An Noãn chỉ do dự một giây đã bị kéo đi.
Mọi người đang nói chuyện rôm rả.
Đến bàn, Sở Tuấn trước tiên kéo chiếc ghế của mình ra: “Ngồi đi.”
Đỡ An Noãn ngồi xuống, Sở Tuấn ngồi bên kia của cô.
Lúc này thứ tự chỗ ngồi lập tức thay đổi.
Vốn là An Noãn ngồi bên tay trái Sở Tuấn, Tống Hựu Lăng ngồi bên tay phải Sở Tuấn. Bây giờ Sở Tuấn để An Noãn ngồi vào chỗ của mình, Tống Hựu Lăng liền ngồi cạnh An Noãn.
May mà là buổi tối, mặc dù có đèn nhưng ánh sáng cũng không bằng ban ngày, không ai nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tống Hựu Lăng.
An Noãn ngồi xuống xong Tống Hựu Lăng liền bắt đầu bắt chuyện với cô.
“Noãn Noãn.” Tống Hựu Lăng nói: “Cô đến Bắc Kinh bao lâu rồi?”
“Cũng…” An Noãn nghĩ ngợi: “Gần 10 ngày rồi.”
“Mới 10 ngày à.” Tống Hựu Lăng lộ ra vẻ mặt có chút bất ngờ: “Vậy thì không được mấy ngày, đã quen chưa?”
“Cũng tốt lắm.” An Noãn cười cười: “So với chỗ chúng tôi, xe nhiều, người nhiều, trung tâm thương mại nhiều, tôi đã mở mang tầm mắt rất nhiều.”
An Noãn thoải mái tự nhiên.
Sở Tuấn không nói gì, chủ yếu là cắt bít tết, bóc tôm, gắp rau cho An Noãn.
Bạn đầu ngồi cạnh Tống Hựu Lăng, không đáp lời không được.
Bây giờ đã cách ra, có An Noãn ngồi giữa làm lá chắn, khỏi phải lúng túng.
Chỉ là, vừa thấy An Noãn đang nói chuyện mà tay lại tiện thể cầm ly rượu lên, trong lòng anh lập tức chùng xuống, đưa tay ra nắm lấy tay An Noãn.