Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 267.




“Sao thế?” Sở Tuấn đặt rìu xuống, cười nói: “Nước đâu, cho anh uống một ngụm.”

“Đến đây đến đây.”

An Noãn hoàn hồn, vội vàng đứng dậy rót nước cho Sở Tuấn.

Rất dân dã, dùng chính là chiếc bát lớn của nhà.

Sở Tuấn uống ừng ực một bát, vén mép áo may ô lau miệng.

Cơ bụng sáu múi thoáng qua, từng múi một.

An Noãn nhớ lại lời của Phùng Hướng Văn, lo lắng Sở Tuấn không thật lòng với cô mà là lừa gạt cô.

Khoảnh khắc này, An Noãn thật sự dùng hết tế bào não cũng không nghĩ ra được, điều kiện như Sở Tuấn – có tiền, có sắc, có thân hình – rốt cuộc định lừa cô cái gì.

Cho dù nghĩ theo chiều hướng xấu nhất thì cô cũng không thiệt.

Lau mồ hôi xong Sở Tuấn lại cầm rìu lên.

An Noãn vội nói: “Mệt không? Mệt thì nghỉ một chút.”

“Không mệt, cái này có là gì.” Sở Tuấn cười một tiếng, tiếp tục chẻ củi.

Chỉ là chút tiêu hao thể lực, lúc họ tập luyện không hề ít hơn thế này.

Sở Tuấn rất nhanh đã chẻ xong số củi cần dùng trong mấy ngày, đặt rìu xuống rồi nói: “Mấy ngày nay em đều không được tắm thoải mái đúng không. Chúng ta ra phố xem có bồn tắm không, mua một cái về, tối đun nhiều nước cho em ngâm mình.”

Sở Tuấn nói rồi đi đến bên giếng nước xách một thùng nước lên.

Anh tiện tay cởi áo may ô rồi giơ tay lên, một thùng nước cứ thế ào ào đổ lên đầu, lên người.

Ánh nắng lấp lánh.

Những giọt nước trên người cũng lấp lánh.

“Không cần đâu.” An Noãn khô khốc nói: “Chỉ vài ngày thôi, tắm qua loa là được… Mua riêng một cái bồn tắm có phải phiền phức quá không.”

“Cái này có gì phiền phức, cũng không phải đồ đắt tiền.” Sở Tuấn đặt thùng nước xuống đi về phía An Noãn.

An Noãn thấy vậy thì hoảng hốt trong lòng.

“Này, anh đừng qua đây, anh qua đây làm gì, đừng làm ướt cả áo em…”

Đây đâu phải là chuyện ướt hay không ướt áo, mà là khoảnh khắc này tác động quá lớn.

An Noãn cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.

Dù người ta hay nói “sắc tức là không, không tức là sắc”, nhưng cũng có đại sư từng nói, gối đầu lên cơ bụng tám múi mà ngủ thì rất tốt cho sức khỏe và tinh thần. Đã may mắn gặp được điều tốt đẹp và thuần túy thế này, chẳng phải nên trân trọng sao?

Giày nam nữ
Thấy Sở Tuấn đã đến trước mặt An Noãn hít một hơi thật sâu.

Rồi Sở Tuấn đưa tay ra… lấy đi chiếc khăn treo trên lưng ghế sau lưng An Noãn.

“Nghĩ gì thế?” Sở Tuấn cười nhạo cô: “Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, đồng chí nữ này phải giữ mình đấy.”

Rồi Sở Tuấn vừa lau những giọt nước trên người vừa vào phòng thay quần áo.

Đắc ý không chịu được.

Quả nhiên, người đẹp là biết rõ mình đẹp. Gần đây Sở Tuấn như thể đang chạy trên con đường “mỹ nam dụ dỗ”, càng lúc càng không kiềm chế nổi.

“Này này này…”

An Noãn theo sau chỉ vào anh, “này” ba tiếng, cuối cùng cũng vì cơ bụng kia mà không nỡ trách mắng.

Người đẹp thì có kim bài miễn mắng.

Chẳng mấy chốc Sở Tuấn đã thay một bộ quần áo khác ra ngoài.

Tóc còn hơi ướt, nhưng tóc ngắn khô nhanh, một lúc là được.

“Đi, đi mua bồn tắm, tiện thể ăn cơm.”

“Ăn cơm thì được nhưng không cần mua bồn tắm thật đâu.” An Noãn vẫn cảm thấy quá khoa trương: “Em cũng không phải người cầu kỳ như vậy.”

Hơn nữa nhà có chậu tắm cũng có thể tắm. Chỉ là bây giờ trời hơi lạnh, nhà lại không kín, nước trong chậu có hạn, tắm lúc nào cũng gò bó, qua loa cho xong.

“Không thể nói vậy được.”

Sở Tuấn trước tiên mở cửa ghế phụ cho An Noãn.

An Noãn không hiểu: “Sao lại không?”

Sở Tuấn lên xe, nói: “Nếu chúng ta không có điều kiện mà em lại cứ đòi hỏi thì gọi là cầu kỳ vớ vẩn, nghèo mà đòi sang. Nhưng một khi đã có điều kiện, anh không có lý do gì để em sống kém hơn trước… Anh biết em quen tắm thoải mái mỗi ngày, căn hộ ba phòng ở gần cục cảnh sát anh cũng chuẩn bị sửa lại phòng tắm, lắp một cái bồn tắm vào.”

Kiếp trước nhà An Noãn có một bồn tắm lớn, mỗi lần mệt mỏi, tối đến cô sẽ ngâm mình trong đó, đầy bong bóng thơm, rồi ăn trái cây, uống nước ngọt, xem phim – thật sự thư giãn và vui vẻ.

Kiếp này không có điều kiện này, An Noãn tuy có thất vọng một chút nhưng chưa từng nhắc đến một chữ, không ngờ Sở Tuấn lại biết.

Sở Tuấn cũng lên xe, nắm tay An Noãn hôn một cái rồi lái xe.

“Noãn Noãn, anh từng nói rồi, trong phạm vi khả năng của anh, nhất định sẽ để em sống thoải mái, hài lòng. Chứ không phải là miễn cưỡng, qua loa. Nếu như vậy, chỉ chứng minh là anh không yêu em, mới nghĩ em không xứng đáng với những ngày tháng tốt đẹp.”

Chiếc xe rời đi.

Một tia nắng hoàng hôn chiếu lên người Sở Tuấn.

Gương mặt nghiêng của anh vô cùng tuấn tú.

An Noãn thở dài, nhìn một lúc lâu mới thu lại ánh mắt.

“Sở Tuấn, anh tốt như vậy, em…”

Sở Tuấn liếc nhìn cô: “Em thế nào?”

Nếu là người bình thường có lẽ sẽ nói ra những lời như em không xứng với anh, hoặc em thật hạnh phúc.

Nhưng An Noãn nghiêm túc nghĩ một lát, nói: “Em cũng sẽ tốt với anh, ừm, phải tốt với anh hơn nữa mới được.”

An Noãn không phải nói cho qua chuyện, nói xong liền bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Đối tốt với một người, thế nào là tốt, đơn giản nhất là cho anh những gì tốt nhất.

Đương nhiên Sở Tuấn có tiền, có thể tự mua đồ tốt. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc An Noãn mua cho anh.

Hơn nữa An Noãn đã quen với cuộc sống thoải mái, cũng phải để lại đường lui cho mình. Lỡ sau này có mâu thuẫn gì với Sở Tuấn, sống cuộc sống của riêng mình, cũng không thể một sớm không có tình yêu liền từ trên mây rơi xuống.

Nói cho cùng, tự mình có tiền mới là thật sự có tiền.

Cô cũng không phải không muốn kiếm tiền, nhưng vốn liếng có hạn, bản thân lại vẫn luôn bận học, theo Sở Tuấn phá án thực sự cũng không có thời gian để nghiên cứu kinh doanh

Nhưng tiền này vẫn phải kiếm.

Cố gắng có thể nuôi Sở Tuấn mới được.

Sở Tuấn đẹp trai, quý giá thế kia, không dễ nuôi đâu.

“Được.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Vậy anh chờ em tốt với anh.”

An Noãn lại chìm vào suy nghĩ.

Một khi đã là người xuyên không, nắm được thông tin vượt thời đại thì không thể kiếm tiền kiểu cũ. Phải đi đường tắt, tìm mẹo mới được.

Ít nhất là vốn ban đầu, phải nghĩ ra một ý tưởng.

Tuy tìm Sở Tuấn lấy tiền anh sẽ không từ chối nhưng điều này không tốt.

“À phải rồi.” Sở Tuấn nói: “Ngày mai anh đến đồn cảnh sát giảng bài em có đi cùng không?”

“Em… em không đi.” An Noãn nói: “Em muốn đi dạo trong huyện một chút. Dù sao đây cũng là nơi em lớn lên, còn có một số bạn thân em muốn gặp, anh tự đi đi. Trưa em tìm anh ăn cơm, nếu trưa em không đến sẽ gọi điện cho anh, tối sẽ tìm anh.”

“Được.”

Sở Tuấn chưa bao giờ hạn chế hành động của An Noãn, đây là ở quê hương của cô, tất nhiên càng không hạn chế.

Sở Tuấn nói: “Nhưng chú ý an toàn.”

“Biết rồi.” An Noãn nói: “Anh yên tâm đi, đây là quê hương em, không phải nơi xa lạ. Người nên cần thận là anh mới đúng, đồn trưởng Hạng ấy giống như một con cáo già, anh đừng để ông ta ăn thịt đấy.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận