“Ừm… ban đầu cũng không hợp lắm.” An Noãn nghĩ một lát: “Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian lại thấy khá hợp. Anh Phùng, anh yên tâm đi, em và Sở Tuấn ở bên nhau không phải chỉ vì điều kiện của anh ấy tốt, anh quen em cũng lâu rồi, em không phải là người chỉ ham hư vinh.”
Phùng Hướng Văn không nghĩ ngợi mà nói: “Đương nhiên không phải. Nhưng em ngây thơ đơn thuần, anh sợ em sẽ bị lừa. Loại thiếu gia thành phố lớn như Sở Tuấn, bên cạnh chắc chắn có nhiều cô gái, anh ta có thể một lòng một dạ với em không? Bây giờ anh ta tốt với em có phải chỉ là nhất thời mới mẻ?”
Phùng Hướng Văn giống như một người anh trai tri kỷ.
Lời nói tuy không dễ nghe nhưng lại là lời chân thật.
Đây đều là suy nghĩ bình thường của người bình thường, chỉ có người thật lòng quan tâm mới nói ra.
Còn những người không thân thiết thì chẳng quan tâm làm gì – dù cô có bị bỏ rơi thì cũng chẳng liên quan đến họ.
Tất nhiên, cũng có thể có những người “quan tâm” vì mục đích khác.
Nhưng đối với An Noãn, tất cả điều này không quan trọng.
Vì vấn đề này cô đã suy nghĩ kỹ hơn bất cứ ai khác.
“Yên tâm đi, anh Phùng.” An Noãn nói: “Em đã nghĩ đến vấn đề này rồi.”
“Em… nghĩ thế nào?”
An Noãn nói: “Lâu ngày mới biết lòng người, em và Sở Tuấn vẫn đang tìm hiểu, không có ý định kết hôn ngay lập tức. Tiếp xúc lâu dài, tự nhiên có thể thấy một người là tốt hay xấu, là thật hay giả. Hơn nữa dù sau này kết hôn em cũng sẽ đảm bảo quyền lợi của mình.”
Phùng Hướng Văn có chút không hiểu: “Làm sao để đảm bảo?”
“Có rất nhiều cách, ví dụ như ký thỏa thuận tiền hôn nhân.” An Noãn nói: “Anh nói Sở Tuấn chưa chắc đã có thể dựa cả đời, nhưng trên đời này ai có thể đảm bảo dựa cả đời. Ngay cả bố mẹ con cái có máu mủ ruột thịt còn có người ruồng bỏ nhau cơ mà.”
Phùng Hướng Văn không nói nên lời.
“Em hiểu mình đang làm gì, sẽ luôn nhớ để lại đường lui cho mình.” An Noãn nói: “Anh Phùng, bố không còn, em đã trưởng thành rồi, anh không cần lo lắng cho em nữa đâu.”
Phùng Hướng Văn nhìn An Noãn nói năng dứt khoát, thở dài.
“Được, em có chủ kiến như vậy thì anh yên tâm rồi.” Phùng Hướng Văn nói: “Nếu ở ngoài bị uất ức thì về đây. Huyện mình tuy không bằng thành phố lớn nhưng cũng có ăn có uống, sống tự tại.”
Có người quan tâm đương nhiên là tốt, An Noãn vui vẻ đáp lời.
Sở Tuấn đi một vòng về.
Anh là một người đàn ông, lại là một người đàn ông đang yêu, rất nhạy bén với một số chuyện.
Phùng Hướng Văn tuy và An Noãn là anh em nhưng lại không phải anh em ruột, sự quan tâm và lo lắng đó rốt cuộc có ý đồ gì sâu xa, nhắm mắt cũng có thể đoán được.
Điều này cũng rất bình thường, An Noãn là một cô gái xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, tuổi tác cũng phù hợp, bên cạnh không có đồng chí nam nào thích cô mới là lạ.
Nhưng Phùng Hướng Văn có chừng mực, anh ta không xé toạc lớp giấy cửa sổ này thì Sở Tuấn cũng không nói thêm một câu.
Chỉ cần người An Noãn thích là anh là được.
Trong tình yêu cần có sự tin tưởng vào đối phương.
Khi bên cạnh anh có cô này cô kia An Noãn không hề gây chuyện vô cớ.
Những gì cần nói Phùng Hướng Văn đã nói hết, cũng không còn gì để nói. Anh ta chỉ hận mình trước đây không tỏ tình với An Noãn, bây giờ người ta đã dẫn vị hôn phu về rồi nói gì nữa cũng không hợp.
An Noãn dẫn Sở Tuấn đi một vòng trong đồn cảnh sát, định thăm hỏi những người quen cũ của bố An rồi đi.
Không ngờ đến chỗ đồn trưởng lại không đi được.
Đồn trưởng vừa thấy Sở Tuấn mắt đã sáng lên.
“Đây không phải là đội trưởng Sở sao?”
Đồn trưởng Hạng vậy mà lại quen Sở Tuấn.
Sở Tuấn cũng lập tức nhận ra: “Chú là đồn trưởng Hạng.”
“Đúng, là tôi.” Đồn trưởng Hạng nói: “Không ngờ đấy, cậu lại là vị hôn phu của Tiểu An, thật là có duyên.”
An Noãn ngạc nhiên hỏi.
Thì ra đồn trưởng Hạng trước đây đi tập huấn một thời gian ở Bắc Kinh, cũng coi như là cùng lớp, cùng học với Sở Tuấn.
Tuy họ tuổi tác chênh lệch khá lớn nhưng học tập mà, không phân biệt tuổi tác.
“Đúng là quá có duyên.” Sở Tuấn và đồn trưởng Hạng bắt tay.
Mắt của đồn trưởng Hạng sáng lên.
Với kinh nghiệm của An Noãn, cô nhận ra ngay là có chuyện.
Quả nhiên, đồn trưởng Hạng lập tức nói: “Đội trưởng Sở, cậu lần này đến là cùng Tiểu An về thăm quê à?”
“Vâng.”
“Sắp đi rồi?”
“Vâng ăn trưa xong là định đi.”
Đồn trưởng Hạng nói: “Đi nhanh thế, có chuyện gì gấp à?”
Sở Tuấn là người thật thà, tự nhiên nói: “Cũng không có, chỉ là…”
Đồn trưởng Hạng hoàn toàn không đợi anh nói xong, đập đùi.
“Không vội là tốt rồi, không vội là tốt rồi.”
Ông già nhỏ người, hơi mập, trông rất hiền lành, không hề giống bộ dạng hung thần ác sát khi lên núi dẹp loạn những năm đầu.
Nhưng không biết tại sao An Noãn và Sở Tuấn nhìn nhau, luôn cảm thấy ông già này dường như đang đào một cái hố.
Đồn trưởng Hạng nắm tay Sở Tuấn không buông.
“Tiểu Sở à, một khi cậu đã ở bên Tiểu An cũng là con rể của huyện Đông Lai chúng ta rồi.”
“Vâng.”
“Vậy, cậu phải đóng góp cho huyện chúng ta một chút, cậu nói có phải không?”
Đồn trưởng Hạng cười như một con cáo già.
Nhưng lời đã đến nước này chẳng lẽ Sở Tuấn có thể nói không sao?
Bất kể đồn trưởng Hạng định nói gì anh đều chỉ có thể chấp nhận.
“Vâng, đó là tất nhiên.”
Đồn trưởng Hạng tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Sở à, cậu có nhận thức và tinh thần này, tôi rất cảm động, Tiểu An là cô gái xinh đẹp tốt nhất của huyện chúng ta, cậu không chọn nhầm người.”
Lời khen này đổ xuống như mưa, suýt chút nữa đã làm Sở Tuấn không ngẩng đầu nổi.
Anh chỉ có thể chấp nhận.
“Đồn trưởng Hạng, chú có việc gì cần cháu làm, cứ nói.”
Dù có phải liều mình cũng phải làm cho An Noãn nở mày nở mặt.
Đồn trưởng Hạng nói: “Là thế này. Bây giờ cậu là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát Bắc Kinh, về mặt điều tra hình sự nhất định có nhiều kinh nghiệm tiên tiến. Chỗ nhỏ này của chúng tôi nhân tài thiếu thốn. Tôi vẫn luôn muốn mời một số kỹ thuật viên giàu kinh nghiệm từ nơi khác đến đến giảng bài cho các đồng chí trong đồn nhưng vẫn luôn không mời được. Giờ cậu đến rồi…”
Sở Tuấn nghe xong liền hiểu ngay.
Trong hệ thống cảnh sát, khi có vụ án nghiêm trọng mà địa phương không xử lý được, có thể mời chuyên gia từ nơi khác về hỗ trợ điều tra.
Khi không có vụ án khó thì sẽ tổ chức các buổi trao đổi, học hỏi để nâng cao nghiệp vụ.
Có nơi thì là do tổ chức phân công, có nơi thì phải tự mình xoay sở mà mời người.
Những nơi nhỏ như Đông Lai rất khó mời được chuyên gia.
Anh tuy không phải chuyên gia gì nhưng tuổi trẻ đã trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát Bắc Kinh, dày mặt nói một câu, cũng là có chút tiếng tăm.
Việc này của đồn trưởng Hạng tuy có chút không quang minh chính đại cho lắm nhưng nói cho cùng cũng không phải vì bản thân mà là vì việc công.
Vì việc công mà hy sinh thể diện – đó là phục vụ nhân dân.
Thời đại này có rất nhiều đồng chí kỳ cựu có tinh thần như vậy, sẵn sàng vì lợi ích tập thể mà dùng chút nhân tình, chút thủ đoạn cũng không sao.
Sở Tuấn tính toán thời gian còn kịp, sảng khoái nói: “Được, đồn trưởng Hạng, vậy cháu ở lại thêm mấy ngày. Không dám nói là giảng bài cho mọi người nhưng có một số kinh nghiệm có thể giao lưu với mọi người, học hỏi lẫn nhau, cùng tiến bộ.”