Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 250.




Đi thăm họ hàng là như vậy, bà con cô bác, đi hết nhà này đến nhà khác. Họ hàng nhà họ An đã được coi là ít rồi.

Đi được hai tiếng lại quay về nhà bác.

Bác Đường vẫn rất nhiệt tình, cho người nhà làm mấy món mặn, còn có đậu phụ kho, lại ra vườn hái mấy loại rau xanh. Cũng là một bàn ăn thịnh soạn.

“Về rồi à, mau vào, cơm cũng nấu xong rồi.”

An Noãn biết tối nay phải ở nhà bác, lúc nãy đi dạo một vòng, lại ra quán tạp hóa đầu làng mua thêm ít đồ mang về.

Khách sáo và tình thân đều là tương hỗ, cần phải vun đắp.

Một khi bác đã nhiệt tình thì cô cũng không thể qua loa.

Nhìn hai người xách túi lớn túi nhỏ vào, gia đình bác quả nhiên rất vui vẻ, bữa cơm này, ngoài việc Sở Tuấn uống đến mức hơi hoảng, những chuyện khác đều rất tốt.

“Không được rồi, cháu không được rồi.” Sở Tuấn uống đến mức nói cũng không rõ: “Bác, tửu lượng của bác tốt quá… cháu thật sự không uống lại bác.”

Không chỉ có bác mà còn có con trai bác, Sở Tuấn tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không địch lại số đông, thua trận.

“Bộp” một tiếng, Sở Tuấn gục xuống bàn.

An Noãn cũng bó tay.

Cô lay lay Sở Tuấn.

“Sở Tuấn, Sở Tuấn.”

“Ừm.”

Sở Tuấn chỉ ừ một tiếng, mắt cũng không mở.

May mà bác đã cho người sắp xếp phòng xong.

Điều kiện nhà có hạn, không có phòng khách nhưng cho con trai sang nhà hàng xóm thân thiết ngủ một đêm, nhường phòng của mình cho An Noãn ở.

Chính xác mà nói là nhường cho Sở Tuấn ở.

An Noãn và Sở Tuấn vẫn chưa kết hôn, không thể ở chung.

“Tiểu Sở hôm nay ở đây.” Bác sắp xếp rõ ràng: “Tiểu An à, cháu ở cùng với Điềm Điềm.”

Điềm Điềm là con gái bác, nhận được khá nhiều quà của An Noãn, kéo cô thân thiết.

An Noãn không có ý kiến gì với sự sắp xếp này.

Đỡ Sở Tuấn vào phòng, “bịch” một tiếng ném lên giường.

Người say rượu thật sự nặng chết đi được.

Serum chống nắng Vaseline
“Mệt chết đi được, may mà Sở Tuấn ở nhà không thích uống rượu.”

An Noãn thở phào nhẹ nhõm.

Em họ Điềm Điềm năm nay 13 tuổi, vẫn đang đi học, bưng một chậu nước nóng đến: “Chị họ, lau mặt cho anh rể đi, ngủ sẽ thoải mái hơn.”

“Được.”

An Noãn vắt khăn lau mặt cho Sở Tuấn, nghĩ ngợi một lát rồi lau luôn cả cổ.

Sở Tuấn uống nhiều, tuy không muốn nôn nhưng người nóng ran, khó chịu dùng tay kéo cúc áo ở cổ.

An Noãn bất lực nói: “Điềm Điềm, em đi nghỉ trước đi, chị chăm sóc anh rể ngủ rồi sẽ qua.”

“Vâng ạ.”

Điềm Điềm đóng cửa lại.

Sở Tuấn nghe tiếng cửa đóng, lập tức lại càng say hơn.

Cái gọi là đàn ông ba phần say, bảy phần diễn.

Sở Tuấn nắm lấy tay An Noãn áp lên mặt mình: “Noãn Noãn, mặt nóng quá, khó chịu quá…”

An Noãn dùng tay áp vào, quả thực là nóng.

Rượu bác uống nặng lắm chứ chẳng đùa.

Sở Tuấn làm rể lần đầu đến nhà cũng tuyệt đối không thể chịu thua, ai cũng phải trải qua như vậy. Rể mới đến nhà, ai có thể tỉnh táo đến, tỉnh táo đi được chứ?

“Uống nước không?” An Noãn nói: “Để em cởi bớt cúc áo cho dễ chịu hơn.”

Sở Tuấn nhắm mắt tận hưởng sự phục vụ của An Noãn.

Nếu ở Bắc Kinh mà uống say thế này có khi An Noãn đã nổi cáu rồi.

Nhưng đây là uống ở nhà bác, An Noãn ngoài cảm thấy xót thì cũng không thể nói gì.

An Noãn bèn cởi cúc áo sơ mi của Sở Tuấn, lau người cho anh, những việc khác thì thôi. Dù gì hôm nay cũng không tiện tắm rửa, chịu một đêm cũng không sao.

Sở Tuấn tuy nhắm mắt nhưng vẫn nắm chính xác tay An Noãn đặt trên ngực mình.

Sở Tuấn nói: “Em sờ anh… lợi dụng anh.”

An Noãn không đồng ý với cách nói của Sở Tuấn.

Nhưng cô vẫn sờ tiếp.

Tiếng xấu thì cũng mang rồi, không lợi dụng một chút thì uổng phí quá.

“Suỵt.” An Noãn ghé vào tai Sở Tuấn nói nhỏ: “Nói nhỏ thôi, bị người ta sờ mó mà vẻ vang lắm à?”

An Noãn lại sờ sờ, sờ thích thật.

Sở Tuấn thản nhiên duỗi người ra cho An Noãn sờ mấy cái, đột nhiên cứng đờ.

“Sao thế?” An Noãn véo véo ngực Sở Tuấn.

Cơ ngực này, ha ha ha, cơ bắp của Sở Tuấn không phải loại dày cộm, nhưng cơ mỏng lại đẹp hơn.

Biết đâu còn to hơn của mình ấy chứ?

Sở Tuấn đột nhiên cảm thấy không vẻ vang, anh đẩy đẩy An Noãn.

“Sao thế? Còn ngại ngùng à?” An Noãn lại véo véo bên kia.

Cậy Sở Tuấn say, lại ở nhà mình, quả thực là muốn làm gì thì làm. Dù gì Sở Tuấn cũng chẳng dám phản kháng mà còn phải nín nhịn nữa.

An Noãn đôi khi có chút ác ý.

Khi ác ý này chỉ dùng trên người bạn trai mình có lẽ gọi là tình thú.

“Đừng sờ nữa, mau đi ngủ đi.” Sở Tuấn nghiêng người: “Anh hơi chóng mặt, anh cũng phải ngủ rồi…”

An Noãn nhướng mày, vẻ mặt cười gian.

Sở Tuấn nghiến răng trở mình xuống giường, đẩy người ra ngoài.

Cạch một tiếng, cửa đóng lại.

“Này, anh không khỏe thì gọi em nhé.”

An Noãn ở ngoài không cam lòng vỗ vỗ cửa.

Sở Tuấn lại thả mình xuống giường.

Trong lòng anh âm thầm tính toán: đợi khi công việc của An Noãn ổn định, mình sẽ cầu hôn – không biết cô ấy có đồng ý không.

An Noãn trêu chọc Sở Tuấn say rượu xong, tâm trạng rất mãn nguyện, liền quay về phòng.

Điềm Điềm vẫn luôn học ở làng, chưa từng đi xa, đối với thế giới hoa lệ bên ngoài tất nhiên rất ngưỡng mộ.

An Noãn trò chuyện với cô bé một lúc, biết thành tích của cô bé rất tốt.

“Học giỏi vào, sau này có thể đi ra ngoài.” An Noãn luôn khuyên học, miêu tả cho cô bé một phen về sông núi tươi đẹp, trời đất bao la bên ngoài.

Đêm đã khuya, trong làng dần dần yên tĩnh lại.

An Noãn ngủ một mạch đến 4 giờ sáng.

Cô thức giấc vì buồn đi vệ sinh.

Tối qua cô cũng để ý rồi, nhà trong làng không có thói quen xây nhà vệ sinh trong nhà, chỉ có nhà xí công cộng của làng.

Tình hình vệ sinh thì cũng vậy thôi, dù sao cũng phải bịt mũi.

An Noãn đứng dậy nhìn ra ngoài, một mảng tối om.

Cô nghĩ một lát liền đi gọi Sở Tuấn.

Nhà vệ sinh cách nhà bác khoảng năm phút đi bộ, trời tối om thế này, lại không phải nơi quen thuộc nên cô không dám đi một mình.

Cũng không tiện gọi người nhà bác, càng không tiện gọi Điềm Điềm – một cô bé – đi cùng lúc nửa đêm, vẫn là nên gọi Sở Tuấn dậy để anh đi cùng.

Lén lút vào phòng, An Noãn lay vai Sở Tuấn.

“Sở Tuấn.” An Noãn nói nhỏ.

Sở Tuấn thở đều, không động đậy.

“Sở Tuấn.” An Noãn lại lay một cái, ghé sát vào.

Kết quả bị anh bất ngờ túm lấy cổ tay, kéo lại gần.

Sở Tuấn mở mắt trong bóng tối.

“Nửa đêm nửa hôm, em muốn làm gì?” Giọng Sở Tuấn có chút khàn: “Lợi dụng anh còn chưa đủ sao?”

“Không lợi dụng anh.” An Noãn nói: “Đi vệ sinh cùng em.”

Khi hai người đã đủ thân quen, thì chẳng còn gì là kiêng kỵ nữa. Không ngại làm phiền đối phương, cũng chẳng thấy những chuyện riêng tư là điều xấu hổ.

“Ừm.”

An Noãn vừa nói vậy Sở Tuấn cũng cảm thấy cần phải đi vệ sinh.

Đương nhiên đàn ông thì đơn giản, ra ngoài tìm một góc tường là được.

Thực ra nửa đêm không có ai, An Noãn cũng có thể, hỉ là không vượt qua được “sĩ diện” mà thôi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận