Sở Tuấn không khách khí mà cười khẩy một tiếng.
Lúc này có người gõ cửa.
Hứa Tương đi mở cửa.
Là nhân viên phục vụ của nhà hàng đến giao đồ ăn, xách theo hộp lớn hộp nhỏ.
Mắt Hứa Tương tròn xoe.
Sở Tuấn đi tới: “Để trên bàn là được rồi.”
Hai nhân viên phục vụ lần lượt đặt các hộp cơm xuống xếp thành hai hàng, mở nắp ra.
Sở Tuấn thậm chí không cần trả tiền, có thể thấy đây là nhà hàng quen, ghi sổ thanh toán hàng tháng, thậm chí vài tháng một lần.
Lúc này Hứa Tương vô cùng uất ức.
Anh ta vừa có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, trưa nay có đồ ăn rồi, không phải mất mặt.
Nhưng hình như lại càng mất mặt hơn…
An Noãn cũng ra khỏi phòng, nhìn thấy chiếc bánh kem trên bàn thì vui vẻ lại gần.
Đây là một chiếc bánh kem bơ.
Đối với cô thì nó khá đơn sơ. Dù sao 40 năm sau các loại đồ ăn đều được làm cầu kỳ hoa mỹ, cô đã thấy và đã ăn quá nhiều rồi.
Nhưng ở thời đại này bánh kem bơ đã là một thứ tốt.
Hứa Tương đang rất nghiêm túc tổ chức sinh nhật.
Hứa Tương thấy An Noãn ra cũng đi tới.
“Đồng chí Tiểu An, lần này thật sự phải cảm ơn cô.” Hứa Tương nói: “Cô đã cứu mạng tôi.”
“Đừng nói vậy.” An Noãn vội nói: “Đều là do anh may mắn thôi, tôi chỉ nói bừa một câu.”
“Nói bừa cũng là cứu mạng.” Hứa Tương nghiêm nghị nói: “Cho nên tôi đã mua bánh kem đến, mời cô và… đội trưởng Sở chúc mừng sinh nhật tôi.”
“Nhưng sinh nhật của anh vẫn chưa đến, không phải ngày kia sao? Sao có thể tổ chức trước được?”
“Tối nay tôi phải lên tàu rời Bắc Kinh rồi.” Hứa Tương giải thích: “Tổ chức trước cũng không sao cả.”
An Noãn tuy ít nhiều vẫn còn lo lắng nhưng cũng gật đầu.
Tuy sinh nhật của Hứa Tương chưa đến nhưng cũng coi như đã qua một kiếp nạn sinh tử.
Cô cũng không thể ở bên Hứa Tương cả đời, phần còn lại đành giao cho ông trời vậy.
Nước tẩy trang
“Đừng nấu nữa.” Sở Tuấn vỗ vai Hứa Tương: “Ăn đồ có sẵn đi, tôi đi lấy đũa và bát.”
Sở Tuấn vào bếp, rồi trong bếp phát ra một tiếng thở dài, sau đó mới bước ra.
Nhà bếp vẫn còn nguyên vẹn, không tệ, chỉ là lãng phí bao nhiêu rau củ.
Ba người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện, Hứa Tương không ngớt lời khen ngợi An Noãn.
“Tiểu An thật quá thông minh.” Hứa Tương nói: “Trong hoàn cảnh đó, đừng nói cô chỉ là một nữ đồng chí không có kinh nghiệm, ngay cả những nhân viên tuyến đầu giàu kinh nghiệm cũng chưa chắc đã có thể đối phó nhanh chóng và chính xác như vậy.”
Những việc An Noãn đã làm, đặc biệt là một loạt hành động khi vào tầng hầm đã được tổ chuyên án thảo luận đi thảo luận lại.
Tất cả đều là những cảnh sát hình sự kỳ cựu rất giàu kinh nghiệm, và họ đều nhất trí cho rằng, tình thế lúc đó không phải là đường cùng thì cũng không có nhiều lối thoát, cách đối phó của An Noãn hoàn hảo đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Nếu không cũng không có chuyện phá lệ cho An Noãn vào đội cảnh sát hình sự.
Sở Tuấn mấy ngày nay ở cục đã được khen không ít, đã tự thôi miên mình.
Bạn trai bạn gái là một, vợ chồng đồng lòng, khen cô ấy chính là khen mình.
“Đây cũng là trong cái khó ló cái khôn thôi.” An Noãn nói: “Anh Hứa, anh đừng khen nữa, tôi sắp tự mãn đến nơi rồi.”
“Em đáng để tự hào mà.” Sở Tuấn nghiêm nghị nói: “Anh tự hào cùng em.”
Nói rồi Sở Tuấn vuốt lại một lọn tóc chưa vào nếp cho An Noãn.
Hứa Tương nhìn mà thấy ê cả răng.
Ăn cơm cùng Sở Tuấn cũng được, ăn cơm cùng An Noãn cũng tốt, xem ra đúng là không thể ăn cùng cả hai người.
Ăn mà thấy chua loét.
Hứa Tương tăng tốc độ ăn cơm.
Ăn cơm xong đến lượt ăn bánh kem.
Tuy là ban ngày nhưng An Noãn là người thích sự trang trọng nên đã cắm một cây nến, kéo rèm cửa lại, trong bóng tối hát cho Hứa Tương bài hát sinh nhật, thế mới coi như xong tiệc chúc mừng.
Hứa Tương nghe An Noãn hát, tay chân có chút không biết để đâu.
Có thể thấy anh ta không quen với việc này, có lẽ trước đây chưa từng mừng sinh nhật như vậy.
Hứa Tương nói: “Không ngờ đấy, Tiểu An lại khá… khá thời thượng.”
Anh ta biết lai lịch của An Noãn.
Giai đoạn vừa rồi An Noãn cũng xem như là nhân vật nổi bật, chuyện thân thế của cô, bắt đầu từ Sở Tuấn, không ít người đã tra xét qua.
Không có một chút vấn đề nào, một cô gái từ huyện nhỏ, tuyệt đối không thể có ai giả mạo.
“Thời thượng sao?” An Noãn nói: “Anh không thích mừng sinh nhật như vậy à?”
“Cũng không phải.” Hứa Tương gãi đầu: “Tôi cứ tưởng ở chỗ các cô mừng sinh nhật là nấu một bát mì, thêm một quả trứng ốp la chứ.”
Bây giờ điều kiện khá hơn một chút, đồ ăn thức uống phong phú hơn. Trước đây ở những vùng nông thôn hẻo lánh, trứng gà trong nhà phải mang ra chợ bán lấy tiền, khi có người sinh nhật mới xa xỉ ăn một quả.
“Ồ, cũng ăn.” An Noãn nói: “Hay là tôi nấu cho anh một bát mì trường thọ, rồi luộc hai quả trứng nhé?”
Kết hợp Trung Tây, miễn là chủ nhân của buổi sinh nhật vui là được.
Nhưng Hứa Tương đã từ chối.
“Không cần, không cần, phiền phức quá.” Hứa Tương nói: “Trưa ăn bánh kem trước, tối tôi sẽ ăn mì trường thọ và trứng. Cứ từ từ, không cần ăn hết trong một bữa.”
Chủ yếu là anh ta cảm thấy nếu bảo An Noãn vào bếp nấu ăn chắc Sở Tuấn sẽ có ý kiến.
Tuy tay An Noãn trông cũng trắng trẻo mịn màng như tiểu thư nhà giàu nhưng anh ta cứ cảm thấy An Noãn ngồi bên bàn ăn không giống người quen làm việc nhà.
Ăn bánh kem xong, Hứa Tương và Sở Tuấn còn có vài chuyện không thể để người khác biết.
An Noãn rất ý tứ: “Hay là em đi chỗ khác nhé?”
“Không cần.” Sở Tuấn nói: “Em cứ từ từ ăn, lão Hứa, vào phòng nói chuyện.”
Chỉ có bánh kem của An Noãn là chưa ăn xong, lúc này cô lấy một quyển sách, ngồi bên bàn ăn từ từ thưởng thức.
Đây có lẽ là một cảnh rất bình thường.
Người phụ nữ đang ăn uống, người đàn ông thì vào phòng nói chuyện với bạn, trong nhà vẫn còn mùi cơm canh chưa tan hết, nắng xuyên qua khung cửa sổ, tiếng trẻ con và người lớn từ sân chung vọng lên.
Thế nhưng chính cảnh tượng bình thường này lại là thứ bao người cầu mà không được, bao người xả thân quên mình, bao người vĩnh viễn nằm lại nơi núi xanh sâu thẳm mới đổi lại được một ngày bình thường thế này.
Hứa Tương và Sở Tuấn nói chuyện xong, ngồi thêm một lúc rồi đi.
Nhưng anh ta hứa đợi đến đúng ngày sinh nhật sẽ gọi điện lại báo bình an.
Hứa Tương đi rồi, Sở Tuấn ngồi xuống bên cạnh An Noãn, chống cằm nhìn cô.
“Sao thế?” An Noãn sờ môi mình: “Có dính kem không?”
“Có.”
An Noãn dùng mu bàn tay lau lau, cảm thấy không lau trúng gì cả.
“Có ở đâu?” An Noãn đang định đứng dậy lấy giấy thì bị Sở Tuấn kéo lại.
Sở Tuấn đưa tay chấm một ít kem điểm lên khóe môi An Noãn.
“Bây giờ thì có rồi.”
“…”
Lập tức, vô số tình tiết trong các bộ phim ngắn ùa về trong đầu, An Noãn cảm thấy Sở Tuấn thật sến súa.
“Anh lau giúp em.” Sở Tuấn nói rồi nghiêng người lại gần.
Quả nhiên Sở Tuấn chỉ có hai chế độ nghiêm túc và không nghiêm túc, không có trạng thái trung gian.
Lau sạch kem xong, An Noãn nói: “Khi nào em đi làm?”
Căn nhà này không thể ở thường xuyên được, ở thường xuyên dễ xảy ra chuyện.
“Không vội.” Sở Tuấn nói: “Nghỉ ngơi một ngày, mai anh đưa em về nhà.”
An Noãn nghe vậy ngẩn người, không khỏi hỏi: “Về nhà nào?”