Sở Tuấn bận rộn suốt bảy ngày, An Noãn đi sớm về muộn luyện súng cũng bảy ngày.
Ban ngày hai người đều bận việc riêng, đến tối tranh thủ gọi điện một chút, nhưng cũng chẳng nói được bao lâu.
Sở Tuấn còn phải đi công tác một chuyến, không biết đi đâu, An Noãn cũng không hỏi.
Không nên hỏi thì không hỏi, không nên tìm hiểu thì đừng tìm hiểu.
Bồng Quân chăm chỉ, tận tâm làm thầy bảy ngày, hôm nay cũng phải trở về.
Dù thực sự nói về tuổi tác, Bồng Quân có lẽ còn nhỏ hơn An Noãn một chút, nhưng An Noãn kiên quyết gọi một tiếng thầy, khiến Bồng Quân vừa không quen vừa thấy già dặn, cuối cùng cũng đành chấp nhận. Tuyên bố rằng học trò này mình nhất định sẽ bảo vệ, sau này có vấn đề gì đều có thể tìm thầy.
An Noãn rất hài lòng, cảm thấy mình lại có thêm một chỗ dựa vững chắc.
Bây giờ Bồng Quân có lẽ còn hơi bình thường, nhưng sau này năng lượng vô hạn.
Tiễn Bồng Quân, Sở Tuấn cũng đi công tác về.
An Noãn đã hẹn anh cùng về lại căn hộ ba phòng.
Thời gian này cô luôn ở tại nhà cũ, Sở Tuấn cũng có ghé qua một lần nhưng chỉ kịp chào ông nội, nói vài câu rồi vội vã rời đi, không kịp gặp An Noãn.
Quả nhiên đội hình sự bận lên, chẳng coi người là người.
An Noãn còn có chút trân trọng khoảng thời gian hiện tại. Đợi sau này thực sự vào làm cũng sẽ phải bận rộn như vậy.
Chiều tối hôm đó An Noãn xách đồ ăn và thức uống mở cửa bước vào nhà.
Trời đã chạng vạng, đèn chưa bật, rèm cửa trong phòng khách được kéo một nửa, mở một nửa, ánh sáng lờ mờ.
Sở Tuấn đang dựa vào ghế sofa, hai tay dang rộng, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt, dường như đã ngủ.
An Noãn lập tức đi nhẹ nhàng.
Cả tuần này Sở Tuấn chắc chắn chẳng được nghỉ ngơi tử tế, mệt đến mức ngồi mà ngủ gật, chẳng buồn vào phòng.
Cô cẩn thận đóng cửa, đặt những thứ mang theo xuống.
Hầu hết đều là đồ ăn thức uống, còn có một số đồ dùng hàng ngày.
Dù họ vẫn luôn là ngủ riêng phòng nhưng khoảng thời gian này hai người cùng đi làm cùng về, cùng nấu cơm cùng ăn cơm, thân mật như là vợ chồng. Căn hộ ba phòng này như là nhà nhỏ của họ.
Đây là lần đầu tiên sau khi An Noãn và Sở Tuấn quen nhau mà không gặp nhau lâu như vậy, phải nói là… rất nhớ.
An Noãn lén lút đi qua.
Sở Tuấn mấy ngày nay gầy đi một chút, nhưng đường nét vẫn rất ưu tú, hai cánh tay dang rộng đặt trên lưng ghế sofa, tư thế này làm cơ thể mở ra, cơ ngực, cơ bụng càng thêm rõ ràng.
Sở Tuấn có thói quen về nhà cởi áo khoác, lúc này áo khoác cũng đã cởi, tùy tiện đặt trên lưng ghế sofa. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo có chút căng.
“Tháng này rồi, ngủ không đắp chăn là bị cảm lạnh đấy.”
An Noãn khẽ lẩm bẩm, cầm chiếc chăn bên cạnh đắp lên người Sở Tuấn.
Lúc rất mệt, bị đánh thức khi đang ngủ rất khó chịu, để anh ngủ, ngủ xong rồi nói.
Sau đó An Noãn ngồi một bên nhìn Sở Tuấn một lúc, nhẹ nhàng cầm nguyên liệu vào bếp.
Khoảng thời gian này không để dì qua nấu cơm, vì đoán Sở Tuấn tối nay chưa ăn nên An Noãn đặc biệt mua một ít nguyên liệu qua.
Cũng không làm gì quá phức tạp, xào đơn giản hai món, nấu một món canh.
Sợ gây ra tiếng động, An Noãn đóng cửa bếp, rón rén như ăn trộm, rửa rau, cắt rau, nấu nướng.
Sở Tuấn thực sự đã mệt, một giấc ngủ dậy mở mắt trời đã tối đen.
Anh đầu tiên có chút mơ màng mở mắt một khe nhỏ, rồi đột ngột mở to, tay đặt lên eo quay đầu lại.
Anh vẫn đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh còn có hơi thở của một người.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng trong phòng không rõ ràng.
Người nằm bên cạnh là An Noãn cuộn tròn, quấn một chiếc chăn khác.
Hai người cứ thế ngủ trên ghế sofa đến nửa đêm.
Sở Tuấn lập tức thả lỏng, cảm thấy toàn thân lười biếng.
An Noãn ngủ rất say, hơi thở đều đặn.
Sở Tuấn cũng không đứng dậy, chỉ nghiêng người.
Anh từ từ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt An Noãn một lúc, ghé qua hôn lên má cô một cái.
Sau đó không nhịn được, lại hôn một cái nữa.
Hành động này quá nhẹ nhàng, An Noãn không tỉnh.
Sở Tuấn nhìn chằm chằm vào đôi môi của An Noãn trong bóng tối, không nhịn được lại gần hơn.
Sự mềm mại này hình như đã lâu không được nếm.
Sở Tuấn không nhịn được muốn lợi dụng lúc người ta đang ngủ.
Anh không nỡ rời đi, nhẹ nhàng chuyển động.
An Noãn mấy ngày nay cũng rất mệt, luyện súng là một việc tốn sức, không chỉ cần tập trung mà còn có yêu cầu về thể lực. Cô không lười biếng, dù không đến mức bị luyện đến khóc bố gọi mẹ nhưng cũng kiệt sức.
Đang ngủ, dường như có thứ gì đó đang làm phiền.
Sở Tuấn đã không chịu nổi sự chạm nhẹ này, dứt khoát đứng dậy.
Anh đứng bên cạnh An Noãn, một gối quỳ xuống.
Độ cao này phối hợp với ghế sofa rất vừa vặn.
Ngón tay lướt qua má An Noãn, cánh tay Sở Tuấn chống lên ghế sofa, vén mái tóc hơi rối trên mặt cô, không kìm được mà cúi xuống.
Cuối cùng An Noãn cũng tỉnh.
Mở mắt ra, giật mình, theo phản xạ muốn ngồi thẳng dậy, nhưng vừa có động tác, nhưng bàn tay đặt trên vai cô hơi dùng lực, lại đè cô xuống.
“Suỵt…”
Giọng của Sở Tuấn khàn khàn nhẹ nhàng bên tai: “Đừng động, để anh hôn một chút.”
Gần đây Sở Tuấn mặt càng lúc càng dày.
Sau khi hôn lần đầu, như thể đã thông kinh mạch.
An Noãn nghĩ đến món ăn tối còn trên bàn, không biết Sở Tuấn đã ăn chưa. Cô vừa định mở miệng hỏi Sở Tuấn có muốn ăn cơm trước không, vừa mở miệng, một chữ cũng chưa kịp nói ra đã bị chặn lại.
Sở Tuấn bây giờ có lẽ không muốn ăn cơm mà muốn “ăn” thứ khác.
Hơi thở kìm nén mà gấp gáp, có chút khác biệt so với mấy lần trước.
Sở Tuấn vội vàng mà nồng nhiệt. Như thể môi trường mờ ảo này đã giải phóng một số cảm xúc và khao khát thường ngày bị che giấu.
An Noãn cũng vòng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng xoa nhẹ gáy anh để an ủi.
Tay của Sở Tuấn không kìm được ôm lấy eo An Noãn, nhịn rồi lại nhịn, nhưng cách một lớp áo, lần này không dám tiến thêm một bước.
An Noãn cũng có chút kích động.
Cô không rụt rè như vậy, trực tiếp đưa tay vào trong áo sơ mi của Sở Tuấn, từ sau eo lên trên, nắm lấy lưng săn chắc của Sở Tuấn.
Cảm giác này thật không tệ.
Sau đó… “ái” một tiếng.
Trong tiếng đó có chút đau đớn.
Sở Tuấn lập tức từ trong cơn say đắm tỉnh lại.
“Sao vậy, làm em đau à?” Sở Tuấn vội vàng nâng người lên.
Hầu như toàn bộ trọng lượng trên người cô, anh biết mình sức lớn, sợ lúc gấp quá không nhẹ tay, làm đau cô gái mảnh mai của anh.
“Hít…” An Noãn cử động: “Cánh tay đau quá…”
Sở Tuấn vội vàng đứng dậy, đi bật đèn.
Tóc tai, áo quần An Noãn rối bời, như vừa “làm gì” xong vậy.
Tất nhiên, trông anh cũng không khá hơn là bao.
Nhưng đây không phải là vấn đề cần quan tâm bây giờ.
An Noãn ôm lấy vai phải.
“Sao vậy?” Sở Tuấn đỡ lấy cánh tay cô: “Lúc nãy bị trẹo à?”
“Không phải.” An Noãn nói: “Là do gần đây luyện súng, cơ bị căng.”
Thầy của cô đúng là nghiêm khắc, luyện cô y như luyện chim ưng.
Luyện nguyên một ngày, vốn dĩ cảm thấy súng lục không nặng lắm, nhưng giơ cả buổi chiều không phải là chuyện dễ.
Sở Tuấn vội nói: “Anh xem.”
An Noãn do dự một lúc, kéo cổ áo xuống một chút.
Sở Tuấn cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên vai An Noãn dán mấy miếng cao dán.