Tần Mặc bị bắt nhưng chuyện còn lâu mới kết thúc, dưới trướng hắn còn rất nhiều người, phải xử lý từng người một.
Những chuyện sau đó An Noãn không cần tham gia. Cô vốn dĩ không phải là nhân viên điều tra, chỉ là “dân ngoại đạo” mà thôi.
Chuyến này nói là bắt người, chi bằng nói là cứu người.
Chuyện của cặp đôi trẻ để sau, An Noãn nói: “Hứa Túy không sao chứ, cô ấy… bị thương à?”
“Không sao, chỉ là bị chuốc thuốc mê.” Sở Tuấn nói: “Bên này còn rất nhiều chuyện, hay là anh đưa em về trước?”
Sở Tuấn không biết tình hình chuyến đi của An Noãn, cũng không dám để cô ở lại hiện trường.
“Được, vậy em đi trước.” An Noãn nói: “Em… em về trước… đúng rồi, trong khu vực còn một tay sai của Tần Mặc bị tụi em trói, ở sau tòa nhà nhỏ ở góc trên bên trái của nhà xưởng đang cháy.”
Lời này lượng thông tin quá lớn, Sở Tuấn nhất thời chỉ có thể nhớ, không thể hoàn toàn hiểu.
Nhưng điều này phải đợi đến khi đại đội đến mới xử lý từng cái một. Bây giờ chỉ có anh và Hứa Tương hai người, chỉ cần canh giữ Tần Mặc là được.
“Đừng về nhà.” Sở Tuấn nói: “Em đến cục đợi anh.”
“Được.”
An Noãn đã làm rất nhiều chuyện trong hai ngày qua, bất kể mục đích là gì, cũng cần phải có lời giải thích rõ ràng.
Trước chuyện lớn, An Noãn chưa bao giờ dài dòng.
Khúc Gia và Bồng Quân bước tới.
“Chào đội trưởng Sở.” Khúc Gia nói: “Chúng tôi có thể đưa đồng chí An về.”
“Chào anh.” Sở Tuấn bắt tay với Khúc Gia.
Anh không biết thân phận của đối phương.
An Noãn giới thiệu: “Hai anh này là người em nhờ ông nội tìm giúp. Khúc Gia, Bồng Quân.”
Sở Tuấn vừa nghe là người bên ông nội lập tức yên tâm.
“Thì ra là người của ông nội, vất vả cho hai đồng chí.” Sở Tuấn nói: “Đợi tôi xong việc bên này sẽ cảm ơn hai anh sau.”
Dưới tầng hầm xảy ra một trận đấu súng ác liệt, nhưng bên trên lâm trường lại như một thế giới khác.
Nhà xưởng lúc này vừa mới dập tắt lửa, dù có một số thiệt hại về tài sản nhưng không có thương vong về người, mọi người cũng được xem là thở phào nhẹ nhõm.
An Noãn đưa Khúc Gia và Bồng Quân rời khỏi khu vực.
Đoạn Tri Húc lúc này không biết đang ở đâu, xe của họ đậu khá xa, nếu đi bộ qua đó cũng phải đi vài giờ.
May mà trong lâm trường dù không có xe hơi nhỏ để mượn nhưng xe đạp thì có.
Serum chống nắng Vaseline
Khúc Gia đưa tiền đặt cọc, mượn hai chiếc xe đạp Phượng Hoàng.
An Noãn nhìn chiếc xe trước mặt, khó xử: “Tôi… không biết đi cái này.”
Xe đạp thì biết, nhưng phải là loại vừa vặn. Loại xe đạp Phượng Hoàng này có chút không điều khiển được.
“Không sao, tôi chở cô.” Bồng Quân nói.
An Noãn liền lên yên sau của xe đạp Bồng Quân, đi xe đạp vẫn nhanh hơn đi bộ nhiều. Con đường này có thể cho xe vận chuyển gỗ ra vào, xe đạp chắc chắn không có vấn đề gì.
Trên đường, Khúc Gia nói: “Tiểu An.”
Sau khi kề vai chiến đấu, Khúc Gia cảm thấy họ đã khá quen thuộc, không cần gọi là đồng chí nữa, xa cách.
“Vâng, anh Khúc.”
Khúc Gia nói: “Tôi nghe đội trưởng Sở gọi ông cụ Trạch là ông nội, họ có quen biết nhau sao?”
“Đội trưởng Sở là cháu trai của ông nội.” An Noãn nói.
Quả nhiên, họ cũng đưa ra câu hỏi giống như An Noãn năm đó.
“Đội trưởng Sở… không mang họ Trạch?”
Đây không phải là bí mật gì, ông cụ Trạch có thể để hai người họ đến giúp cũng là người có thể tin tưởng.
“Đội trưởng Sở theo họ mẹ, anh ấy còn có một người anh trai sinh đôi họ Trạch.”
Hai người bừng tỉnh ngộ.
Khúc Gia và Bồng Quân thể lực đều rất tốt An Noãn ngồi trên xe còn thấy mệt vậy mà họ đạp xe lại không thấy mệt chút nào.
Bốn giờ chiều, cuối cùng đã đến nhà Đoạn Tri Húc.
Đoạn Tri Húc vẫn chưa về, trong nhà chỉ có người già và vợ.
An Noãn để hai chiếc xe đạp ở nhà họ Đoạn, nói với vợ ông ta về tình hình. Nhờ ông ta lúc nào đến lâm trường giúp mang xe qua. Hoặc cứ để đó cũng được, lúc họ rời đi cũng đã nói với người trong lâm trường đến đây lấy.
Có chuyện của Tần Mặc, lâm trường Hồng Tinh chắc chắn sẽ phải đối mặt với một cơn bão.
Nếu có liên quan, một nhóm người đều sẽ phải vào tù. Nếu không liên quan cũng là một trận chấn động lớn.
Xe đạp đổi thành xe hơi, Khúc Gia lái xe trở về thành phố.
An Noãn vẫn ngồi ở ghế phụ, nhưng ngồi một lúc lại đổi một tư thế.
“Sao vậy?” Khúc Gia quay đầu nhìn cô: “Bị thương à?”
“Không sao.” An Noãn thở dài: “Chỉ là… khá vui.”
Tần Mặc bị bắt, cô coi như thay đổi chút số mệnh.
Không ảnh hưởng đến tiến trình của lịch sử, vì Tần Mặc vốn dĩ sẽ sa lưới, nhiều nhất là sớm hơn một chút.
Còn Hứa Túy hay Hứa Tương, trong lịch sử vốn dĩ chỉ là những con người nhỏ bé. Việc họ sống thêm vài chục năm nữa chắc cũng không gây ra thay đổi lớn lao nào.
Bồng Quân im lặng một lúc: “Tiểu An.”
“Vâng?”
“Tôi phải nói với cô một lời xin lỗi.”
“Sao vậy?”
Đột nhiên nghiêm túc như vậy.
Bồng Quân nói: “Lúc đầu thái độ của tôi không tốt. Lúc đó tôi chỉ là nể mặt ông cụ nên mới miễn cưỡng giúp một tay. Còn tưởng cô chỉ là một tiểu thư nhà giàu rãnh rỗi thích gây chuyện…”
Vì vậy ban đầu Bồng Quân không nhiệt tình với An Noãn, cứ lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy An Noãn quả thực lợi hại.
Thân thủ yếu không sao, đầu óc tốt, có dũng có mưu, đây là vạn người chọn một.
Bồng Quân vừa nói vừa định nhìn sắc mặt An Noãn.
An ta nghiêng người nhìn, lại thấy An Noãn không nhúc nhích.
Trong lòng anh thót lên một cái – không phải bị thương nặng mà không ai để ý đấy chứ?
“Không sao.” Khúc Gia nói: “Ngủ rồi.”
“…”
Thôi được, hai ngày một đêm chỉ chợp mắt chút ít, lại trải qua một trận chiến căng thẳng, An Noãn vốn không cứng cáp như họ, vừa thả lỏng tâm trí là ngủ ngay.
An Noãn ngủ một mạch đến cửa cục cảnh sát.
Trời đã tối đen.
Khúc Gia xuống xe gọi điện cho ông cụ Trạch báo bình an rồi trở lại xe.
Nhìn đồng hồ.
Tám giờ.
Cục cảnh sát hôm nay đèn đuốc sáng trưng, có lẽ lát nữa Sở Tuấn và những người khác cũng sẽ áp giải người về.
Vụ án này liên quan sâu rộng, tất cả mọi người bao gồm cả An Noãn và cả họ hai người đều phải bị thẩm tra.
An Noãn biết bao nhiêu họ không rõ. Nhưng với họ thực sự cũng chẳng có gì giấu giếm – biết gì khai nấy.
Theo quy tắc, ba người họ cũng phải bị hỏi riêng, hỏi xong sẽ phải đối chiếu lời khai.
An Noãn cứ thế ngủ trên xe đến 11 giờ 30.
Sở Tuấn dẫn người từ lâm trường Hồng Tinh về.
Lúc này Khúc Gia mới gọi An Noãn dậy.
Khoảnh khắc mở mắt, An Noãn có chút mơ hồ.
“Đội trưởng Sở về rồi.” Khúc Gia nói: “Chúng ta cũng vào đi.”
An Noãn tỉnh táo một chút, phản ứng lại.
“Được.”
Không chỉ có đội cảnh sát hình sự, trong cục còn có một số khuôn mặt lạ.
Buôn m* t** thường là những vụ án lớn xuyên tỉnh, cần sự phối hợp của nhiều nơi, nhiều bộ phận, liên quan đến biên giới, thậm chí còn có thế lực nước ngoài, cẩn thận đến đâu cũng không thừa.