Bồng Quân và Khúc Gia ra hiệu cho nhau.
Tình huống lúc này khá phức tạp, An Noãn cũng không hiểu rõ hoàn toàn, nhưng cô cảm thấy hiện giờ mà tấn công mạnh thì vẫn còn hơi sớm.
Chủ yếu là hoàn toàn không có trao đổi với Sở Tuấn và những người khác, rất khó phối hợp hiệu quả.
Bây giờ bọn họ chỉ biết có người đến nhưng cụ thể là ai thì khó mà đoán được. Cần phải đưa ra một tín hiệu rõ ràng cho Sở Tuấn.
Nhưng gợi ý này lại không thể để Tần Mặc biết.
May mà Tần Mặc và mấy tay sai của hắn hoàn toàn không quen biết cô.
An Noãn một tay kéo Khúc Gia, một tay kéo Bồng Quân, chỉ vào mình.
Hai người sợ đến hồn bay phách lạc, gần như lập tức làm cùng một động tác.
Mỗi người một tay, nắm chặt cánh tay An Noãn.
Như thể sợ An Noãn giây tiếp theo sẽ bay ra ngoài.
Trong lòng họ, An Noãn dù vẫn luôn rất bình tĩnh nhưng ít nhiều cũng có chút điên rồ. Nếu không không thể làm ra những chuyện như bây giờ.
Bình tĩnh và điên đồ, dù đây là hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhưng theo họ thấy, hai điểm này đã hòa quyện hoàn hảo trên người An Noãn, chỉ cần không chú ý một chút là không theo kịp nhịp của cô.
Hai người đã nhận lời ủy thác của ông cụ Trạch, phải bảo vệ cô ở mức độ cao nhất.
An Noãn vừa buồn cười vừa bất lực.
Sức hai người này thật lớn, nắm lấy cánh tay cô như đang áp giải tội phạm.
An Noãn liên tục lắc đầu, ra hiệu mình không có ý định xông ra.
Cô không liều lĩnh đến mức đó.
Khúc Gia và Bồng Quân hơi thả lỏng một chút.
Trên khu đất trống bên cạnh có tiếng mở hộp nhẹ nhàng.
An Noãn đột nhiên nhớ ra, theo thông tin hiện có, những người này có lựu đạn.
Thứ này có thể ném mù, còn có thể ném vòng, sức sát thương cực lớn, nếu ném về phía này vài quả sẽ rất phiền phức, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Sợi dây thần kinh trong đầu An Noãn lập tức căng lên.
Cô không thể nào chưa giúp được gì đã bị g**t ch*t.
Nhưng đây thực ra chỉ là một khoảnh khắc, An Noãn thậm chí chưa kịp hét một tiếng thì Bồng Quân đã nhảy ra.
Anh ta gần như không cần nhắm, người đang ở trên không đã bắn một phát.
Nước hoa Bodymist
Mọi người đều không phản ứng kịp, chỉ có một tiếng “đoàng!”.
Ánh sáng mờ ảo trong tầng hầm lập tức biến mất.
Rơi vào bóng tối hoàn toàn.
Bồng Quân đã bắn vỡ bóng đèn treo trên trần, đang lắc lư.
Sau khi đáp đất, Bồng Quân thuận thế lăn một vòng.
Tiếng súng vang lên ngay sau đó — là người của Tần Mặc nổ súng, bắn xuống nền đất tạo ra một loạt hố đất.
Nhưng mọi việc xảy ra quá đột ngột, dù bọn họ phản ứng nhanh thì Bồng Quân còn nhanh hơn. Lại là ở trong bóng tối, nên chẳng viên đạn nào trúng mục tiêu.
An Noãn không nghe thấy tiếng của Bồng Quân, thở phào nhẹ nhõm.
Không bị thương.
Vốn dĩ họ đang ở thế yếu, bây giờ không nhìn thấy nữa, mọi người đều bình đẳng.
Tất nhiên đối phương hiểu rõ hơn về cấu trúc của tầng hầm, nhưng trong tình huống không nhìn thấy, hiểu rõ cũng không có tác dụng.
An Noãn đột nhiên mở miệng: “Lão Quỷ là nội gián!”
Mọi người đều sững lại, trong bóng tối vang lên tiếng quát: “Ai nói bậy đó! Tôi không phải!”
Gần như cùng lúc, một tiếng súng vang lên.
Sau đó là một tiếng kêu đau đớn.
Có người ngã xuống đất.
An Noãn trong lúc này đã lén lút không tiếng động ra khỏi góc rẽ, rời khỏi vị trí ban đầu.
Cô ở trong bóng tối, giơ ngón tay cái cho Bồng Quân.
Không hổ là huyền thoại tương lai, kỹ năng bắn súng này, phản ứng này, không có gì để nói.
Đây là trong tình huống không có bàn bạc, lại có thể có sự ăn ý như vậy.
Trong bóng tối, mọi người không biết vị trí của nhau, câu trả lời này của lão Quỷ đúng là một cái bia sống. Bồng Quân cũng đã nắm bắt được cơ hội này.
Phát súng này dù không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng định vị, rõ ràng đã trúng.
Dù trúng vào đâu, người này cũng được coi là phế một nửa.
Người tên lão Quỷ này tuy họ không quen nhưng đã là người mà Tần Mặc muốn mang theo khi bỏ chạy, chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
Hét lên tên đối phương để đối phương bất ngờ lên tiếng, An Noãn biết mình chỉ có một cơ hội này.
Lần thứ hai đối phương sẽ cảnh giác.
Không phải cô không muốn trực tiếp đối phó với Tần Mặc, nhưng Tần Mặc gian xảo, cô không chắc hắn ta nhất định sẽ lên tiếng, không muốn lãng phí cơ hội chỉ có một lần này.
Sau tiếng súng, trong tầng hầm một vùng yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng thở dồn nén và tiếng r/ên rỉ đau đớn của lão Quỷ.
Chuyện lão Quỷ bị trúng đạn khiến mọi người đều im bặt, không ai dám lên tiếng.
Dù tiếng thở không thể nào giấu được, nhưng ai cũng có tiếng thở, không ai có thể từ tiếng thở mà phân biệt được ai là ai, chỉ cần không lên tiếng, không lộ thân phận, không ai dám tùy tiện nổ súng.
An Noãn ngồi xổm ở một góc không ai chú ý, đầu óc hoạt động liên tục.
Cô biết, lúc này người ngạc nhiên nhất là Sở Tuấn.
Chỉ với một câu nói Sở Tuấn đã biết cô đến rồi, hơn nữa còn mang theo cao thủ.
Anh chắc chắn biết cô đến để cứu anh.
Còn có Hứa Tương.
Hứa Túy hiện giờ chưa rõ tình trạng, cứ tạm coi như không tồn tại.
Nếu trước đó Sở Tuấn và Hứa Tương vì thế yếu mà do dự, bây giờ có thêm người, rất nhiều việc làm sẽ tiện lợi hơn.
Trong tầng hầm, vì bóng tối và lão Quỷ bị bắn, không khí rơi vào trạng thái yên lặng kỳ dị.
Mọi người đều đang nghĩ làm thế nào để tìm ra đối thủ mà không lộ diện.
Bây giờ trong đầu Tần Mặc chắc chắn có mười vạn câu hỏi tại sao nhưng không dám mở miệng, sợ mở miệng là thành cái bia.
Cứ thế im lặng một lúc, đột nhiên có người mở miệng.
“Mọi người bình tĩnh.”
Người nói chính là người đàn ông mặc áo khoác da bóng lúc nãy.
Vừa dứt lời — lại một tiếng súng vang lên.
Nhưng lần này viên đạn bắn trúng vật gì cứng, bật ngược trở lại.
Trong tầng hầm quả thật có nhiều đồ vật lộn xộn: tủ, bàn, v.v.
Người mặc áo khoác sở dĩ dám mở miệng không phải vì ông ta không sợ chết mà là vì ông ta quen thuộc với cấu trúc trong tầng hầm, lặng lẽ trốn sau một cái tủ.
Đó là một góc chết, dù bây giờ Bồng Quân biết vị trí của ông ta cũng không thể bắn trúng.
Ngược lại, nổ súng cũng sẽ lộ vị trí của mình, phải chuyển đi ngay sau khi nổ súng. Nên cũng không thể tùy tiện hành động.
Quả nhiên, người mặc áo khoác da rất tự tin.
“Đừng kích động, nghe tôi nói.” Người mặc áo khoác da nói: “Tôi không biết các người là ai nhưng tìm được đến đây, xem như các người lợi hại. Thay vì hai bên cùng thiệt hại, thà làm một giao dịch…”
Vẫn không ai nói gì.
Trong lòng An Noãn có chút bất an.
Lúc này giữa người với người không có một chút tin tưởng nào, làm giao dịch chỉ là một câu nói vớ vẩn.
Không ai tin lời ai nói.
Nên người mặc áo khoác da lúc này không phải muốn giao tiếp với họ mà là muốn kéo dài thời gian.
Trên người ông ta chắc chắn có nguồn sáng — chẳng hạn như đèn pin.
Ông ta trốn sau tủ, người khác không bắn được, đây là lợi thế tự nhiên. Lúc này chỉ cần tầng hầm sáng lên, ông ta có thể lập tức thấy rõ vị trí của những người khác và ra tay.
Không thể cho ông ta cơ hội này.
Cơ hội chủ động, nhất định phải nằm trong tay mình.