An Noãn thở phào nhẹ nhõm, may mà nghi ngờ không lớn, chỉ bị hỏi mấy câu. Nếu mà bị tạm giữ thì mới thật là “vui” đấy.
Kiếp trước kiếp này, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải ngồi trong tù. Đó không phải nơi tốt đẹp, có thể tránh thì tốt nhất là tránh.
Đứng dậy, An Noãn liền thấy Sở Tuấn đang đợi cô ở bên ngoài.
“Thế nào rồi?” Sở Tuấn hỏi: “Không sao chứ?”
Trong tay Sở Tuấn xách một hộp cơm giữ nhiệt.
“Không sao, chỉ hỏi về mối quan hệ giữa em và Lương Nhu thôi.” An Noãn đáp: “Em đã nói thật với phó đội trưởng Giang rồi.”
“Tốt, nói thật là được rồi.” Sở Tuấn nói: “Anh bảo nhà ăn làm một bát hoành thánh, đến văn phòng anh ăn đi.”
“Vâng.”
Vào văn phòng, Sở Tuấn mở hộp cơm, lấy thìa ra.
Hoành thánh được nấu bằng nước hầm xương ống của nhà ăn, thơm nức mũi.
“Nào, ăn khi còn nóng.” Sở Tuấn nói: “Anh thấy em ôm bụng dưới, có phải không khỏe không?”
“Ừm, sáng chưa ăn gì, hơi đói.” An Noãn húp một ngụm canh, cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Sở Tuấn nhìn An Noãn ăn, kéo ghế ngồi bên cạnh, lên tiếng: “Anh đã nói chuyện với Giang Tiếu Ngu rồi.”
“Hửm? Anh ấy nói sao?”
Vốn dĩ An Noãn vẫn luôn phân vân có nên hỏi không, có được phép hỏi không, bây giờ Sở Tuấn đã chủ động nói, tức là có thể hỏi, thế là cô lập tức hỏi ngay.
“Lương Nhu trước khi chết đã gọi tên em, không thể nào là trùng tên trùng họ được, bọn anh đều cho rằng người Lương Nhu muốn nói đến chính là em.”
An Noãn nuốt một miếng hoành thánh: “Các anh vẫn nghi ngờ em à?”
“Không phải nghi ngờ em.” Sở Tuấn đáp: “Sao có thể nghi ngờ em được chứ? Dù đứng trên lập trường của cảnh sát hình sự hay lập trường của vị hôn phu đều không thể nghi ngờ em. Anh ngày nào cũng ở bên em, nếu em là hung thủ, anh có thể đâm đầu vào tường chết quách cho xong.”
Đây không chỉ là sự tin tưởng của Sở Tuấn dành cho An Noãn, mà còn là sự tin tưởng vào chính bản thân anh.
Sở Tuấn không nghi ngờ cô, An Noãn rất vui.
An Noãn hỏi: “Vậy tình hình bây giờ thế nào?”
“Anh và lão Giang đã trao đổi, Lương Nhu trước khi chết gọi tên em, có mấy khả năng.”
“Ừm.” Bát hoành thánh làm ấm dạ dày An Noãn, cũng khiến đầu óc cô linh hoạt hơn: “Anh nói thử xem.”
“Hoặc là hung thủ có liên quan đến em, là người bên cạnh em, Lương Nhu không quen hung thủ nhưng quen em, nên thông qua việc gọi tên em để cung cấp manh mối cho chúng ta. Hoặc là, em chính là mục tiêu tiếp theo của hung thủ, Lương Nhu đang cảnh báo cho em.”
An Noãn cảm thấy bát hoành thánh của mình hơi khó nuốt.
Nước hoa Bodymist
Cô lại cố ăn thêm một miếng.
“Anh nói, em là mục tiêu tiếp theo của hung thủ? Hơn nữa, Lương Nhu biết điều đó?” An Noãn cắn thìa: “Thật ra con người Lương Nhu này, tuy em và cô ấy có vẻ không hợp nhau, nhưng nghĩ kỹ lại, cô gái này là một người trọng nghĩa khí. Dù cô ấy đã gây sự một lần nhưng em không ghét cô ấy.”
“Sao lại nói vậy?”
An Noãn đáp: “Lần đầu tiên cô ấy gây sự với em là để bênh vực bạn bè, hơn nữa cách làm cũng không phải là thủ đoạn thâm độc gì, giống một trò đùa ác ý hơn. Còn việc đụng phải Ngạc Gia Vinh khiến sự việc ầm ĩ lên thực ra là một tai nạn. Lần thứ hai gặp mặt, cô ấy nói với em vài câu, tuy không dễ nghe nhưng rất có lý, em cảm thấy những lời cô ấy nói lúc đó là lời từ tận đáy lòng.”
Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng.
Lúc đó Lương Nhu nói, bảo cô đừng toàn tâm toàn ý chỉ dựa vào Sở Tuấn, phải để lại cho mình một con đường lui.
Dù là ý tốt hay ác ý, lời này không có gì sai.
Chuyện này An Noãn đã kể cho Sở Tuấn, Sở Tuấn biết.
“Ừm.” Sở Tuấn nói: “Lão Giang đã cho người điều tra các mối quan hệ xã hội của Lương Nhu rồi, hiện tại người đáng nghi nhất là Ngạc Bình Thành.”
An Noãn cũng đã nghĩ đến Ngạc Bình Thành nhưng không nói ra.
Tất cả những gì cô biết về Ngạc Bình Thành là từ lần đi mua quần áo, nghe Sở Tuấn nói vài câu về quan hệ của hai anh em họ.
Chỉ biết Ngạc Bình Thành yêu Lương Nhu đến chết đi sống lại, tuy không biết hai người họ bên nhau từ lúc nào, nhưng chắc không quá mười ngày. Thế mà đã vì yêu sinh hận rồi sao? Tình yêu và hận thù này chuyển biến cũng nhanh quá đi.
Quả nhiên cái gì không có được thì luôn khao khát, có được rồi lại không biết trân trọng.
Nhưng một khi khoanh vùng nghi phạm là Ngạc Bình Thành thì hoàn toàn không liên quan gì đến cô nữa.
Ngạc Bình Thành không phải là một cá nhân mà là một thế lực. Hắn có rất nhiều đàn em, cho dù người là do hắn muốn giết hoặc chính là do hắn giết cũng sẽ có người sẵn lòng đứng ra nhận tội.
Nếu Ngạc Bình Thành thực sự là hung thủ, muốn hắn phải chịu tội, e rằng sẽ là một cuộc thanh trừng thế lực nhà họ Ngạc.
Đừng nói là An Noãn, chuyện này ngay cả Sở Tuấn cũng không thể phụ trách được.
An Noãn tưởng Sở Tuấn sẽ nói tiếp về Ngạc Bình Thành, không ngờ anh lại nói.
“Cuối tuần không phải em đi thi vào cấp hai sao?”
“Đúng vậy.” An Noãn nói: “Anh chắc phải bận vụ án của Lương Nhu rồi, không sao đâu, anh cho em địa chỉ, em tự đi.”
“Không, không phải bận vụ án.” Sở Tuấn nói: “Anh nghỉ phép rồi.”
“Hả?” An Noãn rất ngạc nhiên: “Bây giờ sao?”
“Đúng, bắt đầu nghỉ từ hôm nay.”
An Noãn lập tức phản ứng lại: “Anh bị em liên lụy rồi?”
Sở Tuấn sao có thể nghỉ phép vào lúc vừa có vụ án được, chỉ có thể là bị yêu cầu tránh mặt. Tuy cô không phải nghi phạm nhưng trong vụ án này đúng là có liên quan.
“Không thể nói là liên lụy.” Sở Tuấn cười: “Vụ án này anh đúng là phải tránh mặt nhưng không đến mức phải nghỉ phép, là anh tự xin nghỉ phép.”
“Tại sao vậy?”
“Vì anh không yên tâm.” Sở Tuấn nói: “Lương Nhu trước khi chết đã gọi tên em, lỡ như em thật sự là mục tiêu tiếp theo của hung thủ thì sao. Hung thủ vô cùng tàn nhẫn, trước khi sự việc được giải quyết triệt để, em phải có người bảo vệ. Nên anh đã nghĩ kỹ rồi, xin nghỉ phép cho đến khi kết thúc vụ án, trong thời gian đó em phải luôn ở bên cạnh anh, không được rời nửa bước.”
An Noãn biết Sở Tuấn sáng sớm đã lôi cô đến đây là có ý bảo vệ. Nhưng không ngờ bây giờ sự bảo vệ đã nâng cấp đến mức này.
Đội trưởng đội hình sự đích thân bảo vệ 24/7.
Nhưng An Noãn khi gặp chuyện luôn rất biết nghe lời khuyên của người khác.
Ở thời đại này, ở nơi này, đương nhiên phải nghe lời Sở Tuấn.
Tính mạng là quý giá, cô sẽ không vì lòng tự trọng và sự khách sáo vô cớ mà đẩy mình vào nơi nguy hiểm.
“Được.” An Noãn đồng ý ngay: “Vậy thì phải vất vả cho đội trưởng Sở rồi.”
“Không vất vả, là việc nên làm.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào.
Sở Tuấn lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhíu mày.
An Noãn cũng đi theo.
Bên ngoài sân cục cảnh sát có một đám người đang đứng.
Đều là những người đàn ông trẻ tuổi, tuy không phải ai cũng ăn mặc kỳ dị nhưng trông rất lưu manh, nói đơn giản, nhìn là biết không phải người tốt.
Người đứng giữa, An Noãn nhận ra ngay, chính là Ngạc Bình Thành.
“Thôi xong rồi.” An Noãn buột miệng: “Không phải Ngạc Bình Thành đến tìm em đấy chứ.”