Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 131.




Trên đường có hai chiếc xe tông vào đuôi nhau gây tắc đường, Sở Tuấn và mọi người cũng bị kẹt lại.

Kỳ Vũ Thi lo đến mức mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, liên tục đập vào cửa sổ.

An Noãn bị làm cho phiền phức, đột nhiên quay đầu lại nói một tiếng.

“Chị có thể im lặng được không.”

Kỳ Vũ Thi bị quát đến ngẩn người.

“Hoặc là tập trung suy nghĩ về vụ án, hoặc là im lặng.” An Noãn lạnh lùng nói: “Dù sao chị cũng là người của sở cảnh sát, chuyên nghiệp hơn tôi chứ. Nếu người mất tích không phải là Đổng Tử Oanh, chỉ là một nạn nhân bình thường, chị cũng sẽ khóc suốt đường sao?”

Kỳ Vũ Thi bị mắng đến ngơ ngác.

Cô ấy muốn phản bác nhưng đột nhiên phát hiện không ai trên xe lên tiếng bênh vực mình.

Sau một lúc im lặng, Vân Tùng Đức yếu ớt nói: “Tiểu Kỳ, cô đừng lo, chúng tôi sẽ tìm được pháp y Đổng.”

Kỳ Vũ Thi đưa tay lau nước mắt.

“Cho dù hôm nay không tìm thấy Đổng Tử Oanh, chúng ta chỉ cần đợi ở nhà ga, đợi ở cổng soát vé, chắc chắn cũng có thể đợi được họ. Dù thế nào đi nữa, Đổng Tử Oanh sẽ không bị đưa đi.”

Quê nhà của Đổng Tử Oanh rất xa, khoảng cách này chỉ có thể đi tàu hỏa, không thể đi xe khách trung chuyển. Vì vậy, chỉ cần kiểm soát được nhà ga xe lửa, chắc chắn sẽ tìm được Đổng Tử Oanh. Hơn nữa, bố mẹ của cô ấy sẽ không quá cảnh giác với chuyện này.

Đối với họ, dù có thể là ép buộc đưa Đổng Tử Oanh đi, nhưng đây không phải người ngoài mà là con gái của mình. Một số bậc bố mẹ luôn coi con cái là vật sở hữu của mình, đưa đi thì cứ đưa đi, gả thì cứ gả, hoàn toàn không cần tôn trọng ý muốn của đối phương.

“Nhưng… nhưng…” Kỳ Vũ Thi lắp bắp: “Lỡ như chúng ta tìm thấy Tử Oanh muộn, cô ấy đã bị bố mẹ gả cho người không muốn lấy… còn, gạo đã nấu thành cơm rồi thì phải làm sao?”

Mối quan hệ giữa Kỳ Vũ Thi và Đổng Tử Oanh thật sự rất tốt, khi nói ra những lời này, giọng cô run rẩy.

Mấy người đàn ông đều không lên tiếng.

“Chưa đăng ký kết hôn thì không tính là gả, gả rồi cũng có thể ly hôn.” An Noãn trầm giọng nói: “Trong lúc nguy nan, sống sót là tốt rồi, cơm chín hay không chín gì chứ, người đã chịu tổn thương cũng phải sống cho tốt. Kỳ Vũ Thi, chị là bạn thân nhất của pháp y Đổng, từ bây giờ chị phải chuẩn bị tâm lý. Chúng ta phải nỗ lực hết mình nhưng cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

“Chuẩn bị… chuẩn bị gì?”

“Pháp y Đổng là người kiêu ngạo, nếu thật sự xảy ra chuyện gì chị đừng khóc to hơn cả chị ấy. Dù trong lòng có đau khổ đến đâu cũng phải nén lại, phải tỏ ra vẻ mặt thản nhiên, như không có chuyện gì lớn trước mặt chị ấy. Nếu đến lúc đó, điều chị ấy cần không chỉ là sự đồng cảm mà còn là sự tôn trọng bình đẳng.”

Kỳ Vũ Thi cũng dần bình tĩnh lại, chăm chú lắng nghe.

Cô ấy nhíu chặt mày nghe An Noãn nói, nghe xong từ từ gật đầu.

“Cô nói đúng.”

An Noãn không quan tâm đến sự ác cảm của Kỳ Vũ Thi, cũng không quan tâm đến sự tán thành của cô ấy.

Cô không ghét Đổng Tử Oanh, dĩ nhiên cũng không thích, chỉ mong cô ấy bình an.

Xe nhanh chóng đến nhà ga, Sở Tuấn lái thẳng đến đồn cảnh sát khu vực, mượn vài cảnh sát quen thuộc với khu vực xung quanh nhà ga rồi tức tốc lên đường.

Giày nam nữ
Họ đã cố tình tìm vài tấm ảnh trong nhà Đổng Tử Oanh, Sở Tuấn phát cho mỗi người một tấm.

Còn lại, mỗi người họ đi cùng một cảnh sát.

Chuyện này hiện tại cũng không có cách nào khác, chính là trực tiếp đi tìm người. Lấy nhà ga làm trung tâm, tất cả các nhà trọ giá rẻ xung quanh, tìm từng nhà một. May mắn là mục tiêu khá rõ ràng – ít nhất là hai đến ba người, thậm chí có thể nhiều hơn.

Nhiều người như vậy căn bản không có cách nào ẩn náu, chủ nhà cũng sẽ không giúp họ che giấu, tìm được nhiều người như vậy có lẽ không khó lắm.

An Noãn đi theo Sở Tuấn cùng một cảnh sát họ Cố, tìm kiếm một khu tứ hợp viện ở phía đông.

Khu vực này mật độ dân số rất lớn, một sân có mấy hộ gia đình, mỗi hộ ít thì ba năm người, nhiều thì ba bốn thế hệ cùng sống, thậm chí có thể lên tới mười mấy người.

Nơi này người đông hỗn tạp nhưng cũng có lợi, mọi người sống chung một sân, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, đều quen biết nhau.

Vì vậy, chỉ cần một khuôn mặt lạ xuất hiện sẽ rất dễ bị nhận ra.

Sở Tuấn cầm ảnh đi hỏi từng tứ hợp viện một.

Quá trình hỏi han rất thuận lợi, mọi người đều rất hợp tác.

Mãi đến khi trời tối, trong màn đêm, vòng hỏi thăm đầu tiên kết thúc.

Mọi người tập trung tại quảng trường nhà ga.

Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn biểu cảm của nhau là biết không có phát hiện gì.

Kỳ Vũ Thi vừa mệt vừa lo, ngồi phịch xuống đất.

“Sao lại thế này, mấy người to lớn như vậy, nếu thật sự ở gần đây, sao lại không tìm thấy được. Phán đoán của chúng ta có phải đã sai hướng không?”

Trong bất kỳ vụ án nào, điều đáng sợ nhất là sai hướng.

Một khi đã sai hướng, càng đi càng xa, càng đi càng lệch.

Nhưng suy đi tính lại chuyện này, An Noãn vẫn cảm thấy khả năng người quen gây án là lớn nhất. Hơn nữa hiện tại không có bất kỳ manh mối nào hỗ trợ cho hướng điều tra thứ hai.

Sở Tuấn và Giang Tiếu Ngu lần lượt thảo luận về những điểm nghi vấn có thể có, An Noãn lật xem ghi chép trước đó của Giang Tiếu Ngu.

Nếu không phải người quen gây án, còn có hướng nào khác không?

Phòng rất gọn gàng, không phải vì tiền.

Đổng Tử Oanh là pháp y, thu nhập tuy không phải hàng đầu nhưng cũng khá tốt. Hơn nữa cô ấy khá chú trọng hình tượng cá nhân, mỗi ngày đi làm đều ăn mặc rất tươm tất. Nhìn bề ngoài, tuy không nói là gia đình giàu có, nhưng chắc cũng sẽ nghĩ là nhà cũng có chút tiền.

Người trộm cắp thì sẽ lục tung cả nhà, chứ không ai mang theo rau củ trong bếp

Kẻ thù hoặc kẻ theo đuổi thì khó lòng không để lại chút dấu vết nào. Cũng chẳng có lý do gì lại lấy rau trong bếp đi.

An Noãn vừa nghe Sở Tuấn và Giang Tiếu Ngu thảo luận vừa sắp xếp lại tất cả các manh mối của ngày hôm nay trong đầu.

Sở Tuấn đột nhiên hỏi: “Noãn Noãn, em thấy sao?”

An Noãn nhíu chặt mày, chậm rãi nói: “Em vẫn giữ nguyên suy đoán trước đó, em cảm thấy đây chính là một vụ người quen gây án, ngoài ra, không nghĩ ra được hướng nào khả thi hơn.”

Kỳ Vũ Thi nói: “Nhưng chúng ta đã kiểm tra khắp khu vực quanh nhà ga rồi, không tìm thấy Tử Oanh. Liệu họ có ở xa hơn không?”

Khu vực xung quanh nhà ga chỉ có bấy nhiêu, phạm vi này là có hạn.

Nhưng nếu họ không ở khu này thì không có cách nào tìm được. Bắc Kinh lớn lắm, muốn tìm một người đâu phải chuyện dễ.

“Không thể nào.” An Noãn nói: “Nếu là người từ nơi khác đến, sắp phải trở về, lại không quen đường ở Bắc Kinh thì hoàn toàn không có lý do gì để đi nơi khác. Dù có chỗ ở rẻ hơn, tiền xe đi lại, tìm đường, đều là phiền phức.”

Ở gần nhà ga, đó là lựa chọn tốt nhất.

“Trừ khi… họ không phải người ngoại tỉnh.”

“Không thể nào.” Kỳ Vũ Thi lập tức nói: “Tử Oanh không có họ hàng ở đây, tôi chưa bao giờ nghe nói.”

An Noãn “suỵt” một tiếng: “Mọi người có biết không, có những ông bà già rất giỏi làm quen. Họ có thể không có thân thích ở đây nhưng chưa chắc là không có người quen.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận