Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 126.




An Noãn nghe vậy, lập tức có tinh thần, khoanh chân ngồi dậy.

“Thật sao? Em có thể không đi học, chỉ đi thi thôi à?”

“Đúng, bây giờ là tháng 10, ý của anh là, nửa cuối năm em cứ theo chương trình cấp hai mà thi, nếu thi cuối kỳ có thể qua, đợi qua Tết khai giảng là có thể lên cấp ba.”

An Noãn mắt sáng rực.

“Được sao?”

“Đương nhiên là được, chỉ cần em có thực lực, có thể thi đỗ, đây không phải là đi cửa sau, nhiều nhất chỉ được coi là tuyển chọn phá cách, tuyển chọn nhân tài không theo khuôn mẫu.”

“Được.” An Noãn vỗ lên giường một cái: “Vậy thì tốt quá rồi, anh yên tâm, em nhất định sẽ thi đỗ, không làm anh mất mặt.”

Sở Tuấn quay đầu nhìn chồng sách đặt trên tủ đầu giường: “Anh tin em, em chăm chỉ như vậy, làm gì cũng sẽ thành công.”

An Noãn nghĩ một lát rồi sửa lại.

“Anh nên nói, em thông minh như vậy, làm gì cũng sẽ thành công.”

An Noãn không lúc nào quên nhồi nhét tư tưởng mình là thiên tài vào đầu Sở Tuấn.

“Đúng, em nói đúng. Em vừa thông minh vừa chăm chỉ, chắc chắn sẽ thành công.” Sở Tuấn nhoài người qua, lấy cuốn sách trên cùng: “Nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi anh bất cứ lúc nào.”

“Được.”

“Vậy được rồi, vậy… anh đi ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi.”

“Được.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

An Noãn đáp nhưng Sở Tuấn lại không đi, vẫn ngồi bên giường.

“Sao vậy?” An Noãn ngạc nhiên: “Còn có chuyện gì sao?”

“Ừm…” Sở Tuấn ngập ngừng: “Em xem, chúng ta bây giờ là bạn trai bạn gái rồi.”

“Đúng vậy.”

“Vậy…” Sở Tuấn sờ sờ môi: “Anh có được xin một nụ hôn chúc ngủ ngon không?”

“…”

An Noãn chỉ cảm thấy trên trán hiện lên mấy vạch đen.

Cái cụm từ hiện đại như thế này mà lại từ miệng Sở Tuấn nói ra khiến cô hơi bất ngờ.

Nước tẩy trang
Sở Tuấn nói xong liền nhìn chằm chằm An Noãn, ánh mắt rực lửa.

Tim An Noãn đập nhanh hai nhịp, cô đưa tay che mắt Sở Tuấn.

Trước đây còn cảm thấy ông cụ Trạch lo xa, một người đứng đắn như Sở Tuấn sao có thể làm ra chuyện vượt quá giới hạn trước hôn nhân. Nhưng bây giờ xem ra, nếu sớm tối ở chung dưới một mái nhà đúng là dễ xảy ra chuyện.

“Không được nhìn nữa.” An Noãn nói: “Cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon, ngoan ngoãn về ngủ đi.”

“Được.”

Sở Tuấn ngoan ngoãn ngồi im, không động đậy.

An Noãn cúi người qua, hôn lên má Sở Tuấn một cái.

Sở Tuấn cong môi cười.

Tuy có chút thất vọng nhưng cũng có chút mãn nguyện.

An Noãn bỏ tay ra: “Đội trưởng Sở, về ngủ đi. Phải làm chính nhân quân tử nhé.”

“Được.”

Sở Tuấn cười một tiếng rồi đứng dậy ra khỏi cửa.

Đêm đó, đến lượt Sở Tuấn mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, anh đi chạy bộ, sau đó về nhà tắm rồi ăn sáng.

Đang ăn cơm thì có người gõ cửa.

An Noãn ngồi gần cửa liền ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ, tay ôm một bó hướng dương tươi rói.

“Chị là… nhân viên của tiệm hoa dưới lầu?”

“Vâng.” Người phụ nữ nói: “Đây là hoa anh Sở đã đặt.”

Người phụ nữ đưa bó hướng dương qua.

An Noãn ngơ ngác nhận lấy, quay đầu nhìn Sở Tuấn.

Sở Tuấn đặt đũa xuống đi tới.

“Đúng, đây là anh đặt.” Sở Tuấn nói: “Anh thấy em khá thích hoa nên đã đặt hàng ở tiệm hoa dưới lầu. Cứ ba ngày họ sẽ giao một bó lên. Chị Châu, chị có mang bình hoa không?”

“Có mang theo ạ.”

Bên cạnh người nhân viên còn có một cái thùng, sau khi đưa hoa cho An Noãn, cô ấy nhấc cái thùng lên.

Bên trong là một bình hoa thủy tinh.

Sở Tuấn thật sự rất chu đáo.

Nhân viên lấy bình hoa ra, nói: “Anh Sở, đây là bình hoa anh yêu cầu.”

Sở Tuấn nhận lấy bình hoa, cảm ơn.

Người nhân viên đi rồi, An Noãn đóng cửa lại.

Sở Tuấn đổ nửa bình nước vào bình hoa rồi cắm bó hướng dương vào.

Ngắm nghía một lúc, khá hài lòng.

“Phải nói, trong nhà có thêm một bình hoa, trông đẹp hẳn ra.” Sở Tuấn nói: “Anh đã dặn tiệm hoa đổi loại hoa thường xuyên cho mới mẻ. Tuy em thích hoa hồng trắng nhưng cũng không cần ngày nào cũng chỉ có hoa hồng trắng.”

An Noãn nghịch ngợm những bông hướng dương.

“Ừm, đẹp lắm. Cảm ơn anh, em rất thích.”

Có tâm, chịu để tâm, lại có tiền để thể hiện tâm ý, ai mà không thích?

Đôi khi An Noãn cảm thấy, muốn giữ được tâm ý ban đầu trong thời gian dài thật sự không dễ chút nào.

“Thích là được rồi.” Sở Tuấn lấy túi của An Noãn: “Đi, đi làm thôi.”

Vụ án của Thịnh Tầm Tuyết đã được phá, mọi người có thể thư giãn một thời gian nhưng Sở Tuấn không được thư giãn, anh còn phải viết báo cáo.

An Noãn giống như học sinh tiểu học, ôm sách và đề thi, cắm rễ trong văn phòng của Sở Tuấn.

Đọc sách, làm bài.

Tiếp tục đọc sách, xem ghi chú, làm bài.

Trong văn phòng của Sở Tuấn, hết tốp này đến tốp khác ra vào đều sẽ ghé qua xem hai cái, tiện thể xem An Noãn làm bài.

An Noãn nhanh chóng nổi tiếng.

Dù sao thì cả đơn vị trên dưới đều biết An Noãn chỉ có bằng cấp lớp 5, bây giờ đang làm đề thi cấp hai muốn thi vào cấp hai, chữ viết thanh tú, làm bài trôi chảy.

Sở Tuấn viết xong báo cáo, lấy một bộ đề thi tiếng Anh An Noãn vừa làm xong xem.

“Noãn Noãn.”

“Ừm? Sao rồi, bao nhiêu điểm?”

“Chín mươi lăm…” Sở Tuấn loẹt xoẹt viết điểm số: “Không tồi, chỉ sai một vài chi tiết nhỏ.”

An Noãn nhướng mày, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.

Sở Tuấn kéo ghế qua ngồi cùng An Noãn.

“Noãn Noãn, trước đây em nói mình là thiên tài anh không tin. Nhưng bây giờ anh nghĩ em nói thật.” Sở Tuấn nói: “Vì khả năng học tập của em mạnh như vậy, có nghĩ đến việc…”

“Nghĩ đến việc gì?”

“Nghĩ đến việc đi theo con đường học thuật không?” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Đồng hương của em không phải đang làm giáo viên ở Thanh Đại sao? Thanh Đại là trường đại học hàng đầu trong nước, nếu em có khả năng học tập mạnh như vậy, annh nghĩ em cũng có thể. Về học phí thì em không cần lo lắng, không cần vội đi làm, anh có thể hỗ trợ em học mãi.”

An Noãn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Học hành là một chuyện vui vẻ sao? Đừng đùa.

“Không, không, không.” An Noãn vội vàng bịt miệng Sở Tuấn: “Đừng nói nữa, thiên tài chỉ có nghĩa là học nhanh, không có nghĩa là thích học.”

Lý lẽ này đúng là không thể phản bác.

“Vậy được rồi, tùy em thích.” Sở Tuấn nhìn đồng hồ: “Học cả buổi sáng rồi, nghỉ một chút. Anh đấm bóp vai cho em.”

An Noãn duỗi người, Sở Tuấn đi đến sau lưng cô, đặt tay lên vai bóp cho cô.

“Lực có vừa không?”

“Rất tốt, không tồi.” An Noãn nhắm mắt tận hưởng: “Tiểu Sở làm tốt lắm, lát nữa cho tiền boa.”

Thế là Sở Tuấn bận rộn mười phút, nhận được một đồng tiền boa.

Anh vô cùng hài lòng cất một đồng vào túi: “Đi, anh có tiền rồi, anh mời em ăn cơm.”

Sở Tuấn đa số thời gian đều rất chững chạc nhưng cũng có lúc không đáng tin, như thể mới ba tuổi.

Đến nhà ăn đúng giờ cơm trưa, có khá nhiều người ngồi.

Sở Tuấn và An Noãn lấy cơm và thức ăn, nhìn quanh một vòng, chỉ còn một chỗ trống duy nhất – bên cạnh Kỳ Vũ Thi.

Lại không thấy Đổng Tử Oanh.

“Hay là chúng ta mang về văn phòng ăn?” Sở Tuấn nói nhỏ: “Em không muốn gặp Kỳ Vũ Thi phải không?”

An Noãn gật đầu: “Được, tuy cũng không có mâu thuẫn gì nhưng đúng là không có gì để nói, có chút gượng gạo.”

Không cần thiết phải tỏ ra đối đầu nhưng trong thời gian ngắn cũng không muốn gặp.

Hai người đang định quay người đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng Kỳ Vũ Thi gọi.

“Đội trưởng Sở.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận