Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 114.




“Vẫn ở đây.” An Noãn vội vàng đứng dậy: “Anh Lư, các anh về rồi ạ.”

“Về rồi, cuối cùng cũng tóm được thằng nhóc này.” Lư Thụy Trạch liếc qua, bị sách và đề thi trên bàn của Sở Tuấn làm cho kinh ngạc: “Tiểu An cô đang làm gì vậy? Làm bài tập à?”

“Ồ, vâng.” An Noãn gấp sách lại: “Trình độ học vấn của tôi quá thấp, tôi muốn đi học lấy bằng nên mượn bạn ít sách về làm quen trước, luyện mấy tờ đề thi.”

Sở Tuấn cũng đi vào.

Buổi tối trời lạnh, anh mặc áo khoác ra ngoài, giờ chạy mệt rồi, tiện tay cởi áo khoác khoác lên tay.

Sở Tuấn tiện tay vứt áo khoác lên sofa, liếc nhìn tờ đề thi của An Noãn.

Đây là một tờ đề thi toán cấp hai.

Chữ của An Noãn không đẹp lắm nhưng nét chữ ngay ngắn, rõ ràng, gần như không có chữ sai, từng nét một rất quy củ.

Sở Tuấn vốn chỉ nhìn qua cho có, nhưng nhìn một cái, cực kỳ bất ngờ.

Lướt mắt qua, tờ đề đã làm kín.

Lật qua xem bài tập lớn, quả nhiên, bài nào cũng làm đúng.

Tuy đây chỉ là đề thi cấp hai nhưng An Noãn chỉ có trình độ văn hóa lớp năm thôi mà.

“Đây đều là em làm à?”

“Đúng vậy.”

“Không tồi, những cái này em đều biết làm à?”

An Noãn nhướng mày.

Hình tượng thiên tài của tôi đâu, mang ra đây cho tôi.

“Cũng không phải biết hết nhưng em có thể học. Khả năng học tập của em rất mạnh.” An Noãn vội vàng chuyển chủ đề: “Không nói về em nữa, các anh bắt được người rồi à? Là ai vậy?”

Sở Tuấn đưa cho An Noãn một bức phác họa.

“Đây là dựa vào lời kể của ông chủ nhà nghỉ, phác họa lại chân dung bạn trai của Thịnh Tầm Tuyết. Em xem đây là ai?”

An Noãn nhìn: “Đây không phải là hai anh em mà hôm đó chúng ta đến điều tra sao? Tên là… tên là Phùng Bang Huy?”

“Đúng, chính là cậu ta.” Sở Tuấn nói: “Phác họa vừa ra, anh lập tức nhận ra. Bạn trai của Thịnh Tầm Tuyết chính là em trai nhà họ Phụng, Phùng Bang Huy. Cũng đã đối chiếu rồi, trong tháng này, Phùng Bang Huy làm việc tại một nhà máy gần đó, thời gian cũng khớp.”

Sở Tuấn làm việc chính là nhanh gọn lẹ như vậy.

Bên này phác họa vừa xong, lập tức gọi điện qua để bên kia đồng thời tiến hành bắt giữ.

Cả hai anh em đều ở nhà, bị tóm gọn.

Acnes
An Noãn nói: “Vậy là hai anh em đều bị đưa về rồi?”

“Đúng.” Sở Tuấn ra lệnh cho cấp dưới: “Sắp xếp cho ông chủ nhà nghỉ đi nhận dạng.”

“Còn chữ viết nữa.” An Noãn vội vàng nói: “Trên sổ ghi chép của nhà nghỉ, hai cái tên tuy khác nhau nhưng chữ viết giống nhau, đối chiếu xem có khớp với Phùng Diệu Kiệt không.”

“Biết rồi, yên tâm đi.” Sở Tuấn nói: “Anh nhớ mà.”

Người vừa bắt về phải thẩm vấn, tối nay có lẽ phải thức trắng đêm.

Sở Tuấn sắp xếp, để hai người ở xa ở lại tăng ca, người ở gần thì về nghỉ.

Ngày mai người tăng ca về nghỉ, những người khác đi làm bình thường.

Cấp dưới là tài nguyên có thể tái tạo, không thể để họ kiệt sức một lần được.

Sắp xếp xong, đi thẩm vấn Phùng Bang Huy.

An Noãn cũng đi theo.

Ông chủ nhà nghỉ vẫn ở cục cảnh sát, ngay lập tức đi nhận dạng.

“Chính là cậu ta không sai, người này tôi nhận ra.” Ông chủ liếc mắt là nhận ra Phùng Bang Huy: “Đây là người đàn ông ở chung phòng với người phụ nữ kia.”

“Người kia thì sao.” Sở Tuấn nói: “Nhìn lại xem, người đàn ông kia có ấn tượng gì không.”

Người kia là Phùng Diệu Kiệt, ông chủ nhận dạng khá khó khăn.

Ông ta nhìn một lúc lâu, suy nghĩ một lúc lâu.

“Chắc là vậy, tuy tôi không chú ý lắm nhưng dù sao anh ta cũng đã đến hai lần, thời gian không xa, tôi vẫn có ấn tượng.”

Sau khi suy đi tính lại, ông chủ vẫn cho rằng Phùng Diệu Kiệt chính là người kia.

Hai người ở hai phòng khác nhau.

An Noãn theo Sở Tuấn đi thẩm vấn bạn trai của Thịnh Tầm Tuyết, Phùng Bang Huy.

Phùng Bang Huy khá bình tĩnh, ngồi trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi, lười nhác, sống dở chết dở.

Sở Tuấn ném ảnh của Thịnh Tầm Tuyết trước mặt Phùng Bang Huy.

“Xem có quen người này không.”

Phùng Bang Huy cầm lên xem vài lần: “Quen, đây là bạn gái cũ của tôi, tên là Chu Tầm Phương.”

Sở Tuấn khẽ nhíu mày: “Anh nói cô ấy tên là Chu Tầm Phương?”

“Đúng vậy, Chu Tầm Phương, không phải là người phụ nữ trong ảnh này sao? Có gì không đúng à?”

“Không sao, anh nói tiếp đi. Anh kể chi tiết chuyện của hai người cho tôi nghe.”

Phùng Bang Huy có chút không hiểu: “Bắt đầu nói từ khi nào.”

“Từ lúc hai người quen nhau, kể từ từ.”

Phùng Bang Huy đành phải kể từ đầu.

Thực ra cũng rất đơn giản.

Phùng Bang Huy nói: “Hai chúng tôi quen nhau nửa năm, yêu nhau nửa năm.”

“Vậy là hai người vừa quen nhau đã yêu nhau rồi?”

“Đúng vậy.”

Sở Tuấn nói: “Hai người bắt đầu như thế nào?”

“Hai chúng tôi quen nhau ở công trường, nửa năm trước, tôi đang làm thuê ở ruộng của một nhà trong làng, cô ấy đến để bán hàng, chúng tôi đã nói chuyện vài câu. Nói chuyện xong cô ấy nói muốn mời tôi ăn cơm, rồi nói là đã thích tôi.”

Đúng là trời rơi xuống một cô vợ.

Còn nhanh gọn hơn cả vị hôn thê của Sở Tuấn.

Phùng Bang Huy nói: “Hai chúng tôi đã ở bên nhau. Nhưng chúng tôi ở xa, không thể ở bên nhau mỗi ngày nên có thời gian mới gặp mặt.”

“Hai người thường gặp nhau ở đâu?”

“Không cố định, xem ở đâu tiện thì gặp nhau ở đó. Thường là ở các nhà nghỉ tư nhân.”

“Mỗi lần gặp nhau thì làm gì?”

Phùng Bang Huy lập tức ngượng ngùng.

“Thì… thì là cái đó. Bạn trai bạn gái gặp nhau có thể làm gì chứ, đồng chí, anh hiểu mà.”

Sở Tuấn mặt không biểu cảm, tuy tôi hiểu nhưng vẫn cần anh nói.

“Theo như anh nói, hai người cũng đã yêu nhau nửa năm, tuổi tác cũng không còn nhỏ, tại sao không nghĩ đến chuyện kết hôn? Anh không nghĩ đến việc đến thăm bố mẹ cô ấy à? Cũng không đưa cô ấy về nhà?”

“Tôi muốn chứ, nhưng cô ấy không đồng ý.” Phùng Bang Huy nói: “Cô ấy nói, chúng tôi quen nhau thời gian còn ngắn, tạm thời không muốn bàn chuyện cưới xin. Hơn nữa bố mẹ cô ấy luôn muốn tìm cho cô ấy một người có công việc ổn định, nên tạm thời bố mẹ cô ấy sẽ không chấp nhận tôi. Bảo tôi đợi thêm một thời gian nữa, cô ấy sẽ từ từ thuyết phục bố mẹ, đợi khi bố mẹ cô ấy đồng ý rồi mới đưa tôi đến gặp họ.”

Nghe có vẻ hợp tình hợp lý.

“Rồi sao nữa?”

“Rồi thì… chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Tuy tôi muốn cưới cô ấy nhưng cô ấy không muốn, tôi cũng không có cách nào.”

Sở Tuấn nói: “Cô ấy không muốn kết hôn, anh có oán trách không? Có vì chuyện này mà cãi nhau không?”

“Ít nhiều cũng có một chút, nhưng cũng không oán trách nhiều.” Phùng Bang Huy đúng là thật thà: “Tôi quen cô ấy không thiệt gì. Cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, lại nhiệt tình cởi mở. Hơn nữa, mỗi lần chúng tôi ra ngoài đều là cô ấy chi nhiều hơn. Chỉ là không vội cưới, tôi cũng chẳng sao.”

Phùng Bang Huy nói rất thật, dù có hơi mang tiếng là “ăn bám” và lợi dụng, nhưng sự thật đúng là như thế.

Đối với một người đàn ông độc thân, lại không có áp lực về đạo đức hay tâm lý, có một cô bạn gái như vậy, cho dù không cưới, cũng là “không ngủ thì uổng, ngủ rồi cũng không thiệt.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận