“Không tốt sao?” An Noãn thấy lạ: “Em nhớ lần trước gặp mặt, Ngạc Gia Vinh bênh vực Lương Nhu, còn nói là em trai mình thích Lương Nhu. Hơn nữa lúc đó chắc là vẫn chưa theo đuổi được.”
Kiểu như em trai thích ai thì người đó là người của mình, chẳng lẽ không thể nói rằng hai anh em họ thân thiết sao?
“Biết người biết mặt không biết lòng.” Sở Tuấn nói: “Anh đã điều tra Ngạc Gia Vinh một thời gian, tuy không nắm được bằng chứng gì nhưng về chuyện của hai anh em này cũng biết một chút.”
Anh chị em ruột thịt máu mủ nhưng có mâu thuẫn thì quá nhiều.
Nhà họ Ngạc trước đây có dính líu đến xã hội đen, trục lợi không từ thủ đoạn, nhưng tẩy trắng từ sớm. Bây giờ ít nhất các hoạt động kinh doanh bề ngoài đều hợp pháp, còn sau lưng cũng không có bằng chứng rõ ràng nên cấp trên cũng nhắm một mắt làm ngơ.
Đây cũng là lý do Ngạc Gia Vinh không dám đối đầu trực diện với Sở Tuấn, phải nín nhịn nuốt một cục tức.
Dù sao thì gốc gác không sạch sẽ, nếu thực sự làm Sở Tuấn nổi giận, bám riết không buông điều tra đến cùng, đó cũng là một rắc rối lớn.
Người như Ngạc Gia Vinh vừa có thể tàn nhẫn vừa có thể nhẫn nhịn.
Sở Tuấn nói: “Hai anh em này cách nhau 5 tuổi, anh trai một tay quản lý việc kinh doanh của gia đình, em trai ăn chơi lêu lổng. Trông có vẻ anh hiền em thảo, khá hòa thuận nhưng thực ra không phải như vậy.”
An Noãn hiểu ra: “Em trai muốn tranh quyền?”
“Ai mà không muốn chứ.” Sở Tuấn có vẻ đã thấu hiểu nhân sinh: “Tuy Ngạc Gia Vinh đối xử với Ngạc Bình Thành không tệ nhưng sự đối xử tốt này có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Thay vì nói là tình anh em sâu đậm, không bằng nói là bố thí, muốn thu hồi lúc nào cũng được.”
Của bố của mẹ không bằng của mình.
Huống chi là của anh trai?
An Noãn ngập ngừng nói: “Vậy nên, anh ta đang thể hiện sự thiện chí với anh?”
“Đúng, có thể nói như vậy.”
“Vậy… anh ta không sợ anh nói cho Ngạc Gia Vinh biết sao?”
“Sao có thể, anh và Ngạc Gia Vinh lại không có giao tình, hai anh em họ chỉ cần không phạm pháp, dù có đấu đá đến sống chết, anh cũng sẽ không xen vào.”
An Noãn gật đầu: “Em hiểu rồi, vậy nên Ngạc Bình Thành mới thể hiện thiện chí với anh. Anh ta biết anh sẽ không tham gia, nhưng dù tham gia hay không, bày tỏ thái độ cũng không sai.”
“Đúng, chính là như vậy.”
Chuyện lần trước Ngạc Gia Vinh đã hoàn toàn đắc tội với Sở Tuấn. Dù không làm ầm lên nhưng cũng ngầm hiểu.
Một bên là đắc tội, một bên là thể hiện thiện chí.
Luôn có sự khác biệt.
Trong lòng An Noãn suy đi tính lại, cảm thán: “Ngạc Gia Vinh vì Ngạc Bình Thành mà đắc tội với anh, Ngạc Bình Thành lại nhân đó mà đến thể hiện thiện chí. Sao trông có vẻ anh trai luôn là người chịu thiệt hơn nhỉ.”
“Có gì mà chịu thiệt.” Sở Tuấn cười lạnh một tiếng: “Chuyện hôm đó anh đã nương tay rồi.”
May mà là 10 ngày trước, Sở Tuấn còn có thể bình tĩnh một chút.
Nước tẩy trang
Nếu là bây giờ, Ngạc Gia Vinh có lẽ không thể lành lặn tay chân rời khỏi quán bar.
Về đến nhà, mẹ Sở vẫn chưa ngủ.
Gần đây bà ngủ hơi ít.
Nhưng hiếm khi Trạch Sâm cũng về, đang ở phòng khách nói chuyện với mẹ.
Xe vào sân, hai người cùng nhìn ra ngoài.
Mẹ Sở nói: “Chuyện của A Tuấn con biết chưa?”
“Chuyện gì ạ?”
“Kìa.”
Mẹ Sở hất cằm.
Sở Tuấn và An Noãn xuống xe, mở cửa sau lấy ra túi lớn túi nhỏ.
“Mẹ, mẹ nói chuyện của A Tuấn và Tiểu An à?” Trạch Sâm nói: “Họ sao vậy, chẳng phải tình cảm rất tốt sao? Hôm qua con còn gặp họ ở trung tâm thương mại mua đồng hồ đấy.”
“Con cũng thấy à?” Mẹ Sở càng lo hơn: “Hai đứa nó tình cảm bây giờ đột nhiên tốt như vậy?”
“Chẳng phải rất bình thường sao?” Trạch Sâm có vẻ hiểu chuyện: “A Tuấn trước đây cũng chưa từng yêu đương, bây giờ đột nhiên bên cạnh có thêm một cô gái xinh đẹp, qua lại một thời gian, tất nhiên sẽ có tình cảm. Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn lo nó không lấy được vợ sao? Bây giờ chẳng lẽ không vui?”
“Mẹ…”
Mẹ Sở thật sự lo.
Có bạn gái cũng lo, không có bạn gái cũng lo.
An Noãn và Sở Tuấn đã mỗi người xách mấy túi, vừa nói chuyện vừa đi tới.
Đêm hơi lạnh, trong số quần áo mới mua có áo khoác mỏng, liền mặc luôn.
Tuy không phải đồ đôi nhưng cùng tông màu.
Người yêu nhau chính là ngây thơ như vậy, thích mặc đồ giống nhau, dùng đồ giống nhau, ăn đồ giống nhau, sợ cả thế giới không biết họ đang ở bên nhau.
Vào nhà, Sở Tuấn nhìn thấy: “Mẹ, anh, hai người vẫn chưa ngủ à?”
An Noãn cũng theo sau nói: “Dì, anh cả.”
Tuy cô nhìn Trạch Sâm một vạn lần không thuận mắt nhưng bề ngoài vẫn phải làm cho phải phép. Dù sao thì Trạch Sâm bình thường không ở nhà, không cần ngày nào cũng nhìn nhau không vừa mắt.
“Ồ, anh con về rồi nên mẹ ngồi nói chuyện một chút.” Mẹ Sở nói: “Hai đứa… đi dạo phố à?”
Sở Tuấn nói: “Cũng không phải đi dạo, chỉ là con thấy trời sắp lạnh, mua cho Noãn Noãn vài bộ quần áo mùa thu. Sao, mắt nhìn của con không tệ chứ?”
Mẹ Sở không phải là người sẽ nói những lời cay nghiệt, những lời có thể nói hôm qua đã nói rồi. Hôm nay tiếp tục mua mua mua, bà cũng không nói được gì.
Đành phải nói: “Rất tốt, rất tốt, hai đứa mặc đều rất đẹp. Con chăm sóc Noãn Noãn cẩn thận như vậy mẹ cũng yên tâm rồi.”
Hai người chào hỏi rồi lên lầu.
Mẹ Sở thở dài, nhìn Trạch Sâm.
“A Sâm, con thấy em trai con và An Noãn có hợp không?”
Trạch Sâm cười một tiếng: “Mẹ, mẹ nói vậy chắc chắn là cảm thấy không hợp rồi.”
“Phải không…” Mẹ Sở rối rắm: “Nhưng em trai con hiếm khi yêu đương một lần, căn bản mẹ không dám nói, sợ nói ra rồi sẽ phản tác dụng.”
“Mẹ, mẹ không nói là đúng rồi.” Trạch Sâm nói: “Cặp đôi đang yêu nồng cháy này mẹ không thể chia rẽ được đâu, mẹ càng phản đối họ càng hăng, có một ảo giác là cùng nhau chống lại cả thế giới.”
“Mẹ biết, nên mẹ mới không dám nói.”
“Lúc đầu A Tuấn không thích An Noãn chẳng phải là vì cảm thấy cô ấy muốn trèo cao sao? Cứ đợi đi, mẹ xem này, mua hết bộ này đến bộ khác, sớm muộn gì nó cũng sẽ thấy không ổn.”
Mẹ Sở nhíu mày.
Bà còn rối rắm hơn cả những bà mẹ chồng quyết tâm chia rẽ uyên ương, vì bà cảm thấy An Noãn cũng không đến nỗi tệ nhưng lại không đủ tầm, dường như thiếu thiếu cái gì đó.
Cứ thế này hết đêm này đến đêm khác, đau đầu không ngủ được.
Sáng hôm sau, hiếm khi An Noãn thấy đông người như vậy ở bàn ăn sáng.
Trừ bố Sở đi công tác, những người khác đều có mặt.
Đành phải lần lượt chào hỏi.
Hai người ngồi xuống, dì Vương bưng hai bát cháo đến.
Trên bàn có đủ loại điểm tâm kiểu Trung, còn có cả bánh ngọt nhỏ, bữa ăn của nhà họ Sở lần nào cũng rất thịnh soạn.
Sở Tuấn vừa ăn vừa nói: “Dì Vương, bánh này vị ngon, còn lại gói cho cháu, cháu mang đi.”
“Hả?”
“Ừm, mấy ngày nay bận, buổi trưa ở ngoài chỉ có thể ăn tạm. Mang theo ít bánh để trên xe, đói thì ăn lót dạ.”
“Được thôi.”
Dì Vương không chút do dự bắt đầu gói vào hộp.
Cả bàn ăn, có ông nội, có mẹ, có anh trai, không ai có ý kiến gì về hộp bánh này nữa.
An Noãn bỗng nhiên nhận ra, Sở Tuấn có hình tượng lạnh lùng cứng rắn ở ngoài, nhưng ở nhà thực ra là một cậu con trai út được cưng chiều. Có lẽ trong cả gia đình, ngoài ông nội, không ai nói nặng lời với anh một câu.