Sở Tuấn sững người, nghĩ một lúc rồi nói: “Em nói đúng. Anh nghĩ vậy đúng là thiển cận.”
“Chứng tỏ anh vẫn chưa hiểu rõ em.” An Noãn chỉ vào ngực Sở Tuấn: “Nhưng không sao, mục đích của việc yêu đương là để hiểu nhau hơn.”
An Noãn đi về phía trước.
Sở Tuấn theo sau, còn xách túi cho cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Anh luôn cảm thấy mình là một người khá mạnh mẽ, với tư cách là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, dù đối nội hay đối ngoại đều lạnh lùng, lý trí và mạnh mẽ. Nhưng trước mặt An Noãn anh chưa bao giờ xây dựng được hình tượng này.
Lên xe, An Noãn vừa cài dây an toàn vừa thuận miệng nói: “Đi thôi, về nhà thôi.”
“Không vội về nhà.” Sở Tuấn nói: “Đưa em đi mua vài bộ quần áo.”
“Mua quần áo?” An Noãn nhìn lại mình: “Em có quần áo mặc mà, không cần mua.”
“Em có quần áo nhưng trời sắp lạnh rồi. Em cần thêm vài bộ quần áo dày hơn.” Sở Tuấn từ từ lái xe đi: “Quần áo trên người em là mua ở chợ lớn gần nhà cùng dì Vương đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Em mặc gì cũng đẹp, nhưng không thể mùa thu vẫn mặc quần áo mùa hè được.” Sở Tuấn nói: “Mấy ngày nay bận, cứ chọn đại vài bộ để phòng trời đột nhiên trở lạnh. Đợi vụ án này kết thúc anh sẽ đưa em đi sắm sửa đàng hoàng.”
An Noãn nhất thời không biết nên nói gì.
Tuy Sở Tuấn không nói nhưng trong lòng cô cũng hiểu.
Với tư cách là An Noãn, cô cảm thấy quần áo hiện tại của mình không có vấn đề gì.
Cô không quá cầu kỳ về quần áo, mặc thoải mái, tươm tất là được.
Nhưng với tư cách là bạn gái của Sở Tuấn, ở cục cảnh sát thì không sao, nhưng nếu ra ngoài gặp bạn bè, bộ quần áo này có thể hơi rẻ tiền.
Nhưng việc sắm sửa này sẽ là một khoản chi không nhỏ.
Lúc trước đi mua đồng hồ, cũng đi ngang qua vài quầy quần áo, cô chỉ liếc qua.
Những bộ quần áo trong các quầy trong trung tâm thương mại đều có giá vài chục, vài trăm, thậm chí hàng trăm tệ.
Dù mua sắm tùy tiện nhưng chắc chắn cũng phải mất đến cả nghìn tệ.
Cô không muốn tiêu nhiều tiền của Sở Tuấn như vậy.
Thấy vẻ mặt An Noãn có chút rối rắm, Sở Tuấn nói: “Em đừng có gánh nặng tâm lý, đừng nói chúng ta bây giờ là bạn trai bạn gái, dù không phải, việc ăn, mặc, ở, đi lại của em, anh chịu trách nhiệm cũng là lẽ đương nhiên.”
An Noãn có chút lưỡng lự.
Nhưng nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô lại thấy nhẹ nhõm.
Nước tẩy trang
Thứ không nên nhận cũng đã nhận rồi.
Lúc này còn để ý làm gì nữa? Cứ để ý mãi, ngược lại lại thành ra làm màu.
“Nhưng bây giờ đã muộn thế này, còn cửa hàng nào mở cửa không?” An Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực.
“Có.” Sở Tuấn vô cùng tự tin: “Dù người khác đi không có nhưng em đi nhất định sẽ có.”
Sở Tuấn quen đường quen lối, đưa An Noãn vào trung tâm thương mại.
Khi họ đến nơi, đã là 9 giở 30, trung tâm thương mại đã bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị đóng cửa.
“Em nói là đã đóng cửa rồi mà.” An Noãn nhìn mọi người đều đi ra ngoài, chỉ có họ đi vào trong: “Chúng ta bây giờ đi chọn quần áo, làm phiền người ta đóng cửa, sẽ bị mắng đấy.”
“Tuy làm phiền người ta đóng cửa nhưng là kiếm được tiền mà.” Sở Tuấn nói: “Yên tâm đi, họ sẽ không mắng chúng ta đâu. Có mắng thì cũng mắng anh, không mắng em.”
Tầng ba là khu vực thời trang nữ, lên tầng ba, Sở Tuấn dẫn An Noãn vào một cửa hàng.
“Em đừng vội, cửa hàng này anh thường đến, rất quen với người ở đây. Anh đã gọi điện cho cửa hàng trưởng của họ trước, nói tối nay sẽ đến.”
Điều này đối với Sở Tuấn là chuyện thường ngày.
Anh vốn muốn công tư phân minh, không bao giờ làm chuyện lạm dụng quyền lực mưu lợi riêng.
Nhưng đây cũng không phải là lạm dụng quyền lực mưu lợi riêng, anh là người trả tiền, đối phương là người kiếm tiền, chuyện này anh đã quen như cơm bữa.
Cửa hàng trưởng đã đợi sẵn ở cửa.
“Thiếu gia Sở, anh đã đến.”
Quả nhiên không có chút phiền muộn nào vì bị buộc phải làm thêm giờ.
Giống như cô gái bán đồng hồ, giờ làm thêm tối nay, tiền hoa hồng họ nhận được đủ để bù đắp cho sự mệt mỏi khi làm thêm.
“Đến rồi, hôm nay phải làm phiền mọi người làm thêm một lúc.” Sở Tuấn nói: “Gần đây trong cục bận, ban ngày không có thời gian, bây giờ mới tan làm, đưa bạn gái tôi đến chọn vài bộ quần áo.”
Người không tinh ý, không thể làm cửa hàng trưởng của thương hiệu lớn được.
Cửa hàng trưởng vừa nhìn An Noãn, lập tức nói: “Thưa cô, chào mừng cô đến.”
“Chào chị.” An Noãn gật đầu: “Làm phiền chị rồi.”
Nơi nhạy bén nhất với sự thay đổi thời tiết chính là cửa hàng quần áo.
Mùa hè chưa đến, váy đã lên kệ. Mùa hè chưa qua, áo khoác mùa thu, thậm chí cả mẫu áo phao mùa đông mới cũng sắp về.
Không nhà nào đợi đến khi trời lạnh mới bán đồ đông.
“Trong tiệm bây giờ toàn là mẫu mới mùa thu.” Cửa hàng trưởng nói: “Thiếu gia Sở, cô đây da trắng, mặc màu gì cũng đẹp.”
Cửa hàng trưởng liếc mắt là có thể nhận ra, bộ đồ trên người An Noãn cộng lại không đến 50 tệ.
Nhưng cô ấy không hề lộ ra ánh mắt khác thường, An Noãn không trả nổi tiền không sao, Sở Tuấn trả được là được.
Đừng quá tò mò về khách hàng, chỉ cần họ có thể trả tiền là được.
“Chọn xem em thích cái nào.” Sở Tuấn lấy xuống một chiếc áo khoác: “Cái này thế nào, phom dáng rất đẹp, màu này chắc em cũng thích.”
An Noãn nhận lấy, nhân viên bán hàng vội vàng mở áo ra: “Thưa cô, cô thử xem, trong tiệm cũng có đồ mặc trong phối hợp, có thể thử cùng, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
“Ừm.” Sở Tuấn nói: “Vậy lấy cả bộ, phối thêm vài bộ để thay đổi.”
Chả trách nhân viên bán hàng vui vẻ làm thêm giờ, Sở Tuấn cứ mua sắm thoải mái như vậy, còn cao hơn doanh số cả ngày của họ.
Cửa hàng trưởng đứng bên cạnh nói: “Chiếc áo khoác này có cả mẫu nữ và mẫu nam. Thiếu gia Sở có muốn thử không, có thể mặc đồ đôi với cô đây.”
Sở Tuấn nghe vậy: “Ừm, cũng được, lấy cho tôi thử.”
Đã đến rồi, đã mua rồi, An Noãn cũng buông bỏ những suy nghĩ nhỏ nhặt.
Quần áo đẹp ai mà không thích chứ?
Hoặc là không lấy, hoặc là vui vẻ lấy, làm người không thể vừa muốn vừa làm màu được.
Đang thử thì có người đi ngang qua.
Đã đi qua rồi lại quay lại.
“Ối, đây không phải là thiếu gia Sở sao?”
Là giọng của một người đàn ông trẻ, tay xách mấy cái túi, rõ ràng cũng đến để mua đồ.
An Noãn đã vào phòng thay đồ, Sở Tuấn đứng gần cửa xem phụ kiện, nghe thấy giọng nói này liền nhíu mày.
Một nam một nữ.
“Trùng hợp thật.” Vẻ mặt Sở Tuấn nhàn nhạt.
An Noãn vừa thay xong một bộ, bước ra từ phòng thử đồ, cảm thấy cổ áo hơi chật, đang kéo cổ áo thì nghe Sở Tuấn nói chuyện, liền nhìn sang.
Hôm qua lúc mua đồng hồ đã gặp Trạch Sâm.
Hôm nay lại gặp người quen nữa sao?
Điều này rất bình thường, những nơi Sở Tuấn đến cũng là những nơi bạn bè anh hay đến. Cùng một vòng tròn, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp.
An Noãn nhìn, là Lương Nhu.
Chính là cô gái rất cá tính mà họ gặp ở quán bar lần trước.
Mái tóc đỏ, một bên tai mấy cái khuyên. Còn vì bênh vực bạn thân mà nhốt cô vào nhà vệ sinh của quán bar, xui xẻo gặp phải đại ca xã hội đen Ngạc Gia Vinh.