"Vị phu nhân đây! Gặp nhau c*̃ng xem như hữu duyên, hay c*̀ng tại hạ uống vài chung xem như kết tình bằng hữu"
Nữ nhân ấy lại ngỏ lời, ta không để tâm đến lời nói nàng ta, mà đã đưa mắt nhìn Thiên Ý c*̀ng Dạ Ý đang đứng bên cạnh, như đã hiểu ý ta, trước khi Tiêu Nhược Lan kia mất dạng, thì cả hai đã đi theo, còn ta chưa kịp đưa mắt nhìn đến cái nữ nhân tự giờ cứ như bằng hữu tốt lâu năm gặp lại ấy! Thì nàng ta đã tự dời bàn mình mà tự tiện ngồi đối diện ta cạnh Lâm Nhu.
"Có lẽ các hạ là một hiệp khách đầy thiện ý!"
Nàng ta khẽ cười, đưa tay rót rượu đầy chung cho ta khi tiểu nhị đã mang ra, rồi cung kính mà uống trước.
"Mời!"
Có vẻ khá bộc trực, ta c*̃ng không khách khí mà một hơi uống cạn.
"Tại hạ gọi Trường Lưu! Chẳng hay quý danh c*̉a phu nhân là gì? Để tiện xưng hô"
"Ta họ Mạc! Tên Tử Cách!"
Ánh mắt nàng ta như dò xét, cái biểu hiện này dường như đã biết ta từ trước, ta là người xem như từng trải chỉ cần nhìn sơ c*̃ng hiểu rõ, nàng ta lại vội thu nhanh đi vẻ mặt đó mà cười có phần chói lọi hơn.
"Ồ! Ra đúng là Mạc tướng quân c*̉a Tây quốc! Tại hạ đã nghe tiếng người nhiều năm, nay có dịp gặp, đúng là vạn hạnh"
"Trường công tử đã quá lời"
"Cái này...Tứ vương phi!"
Lâm Nhu tự giờ im lặng đã lên tiếng, thấy ta nhìn đến như muốn hỏi chuyện gì? nàng ta lại đưa mắt sang người bên cạnh, có vẻ khó nói, nên c*̃ng lắc đầu với ý định c*̉a bản thân mình.
"Có lẽ đợi dịp khác vậy! Tứ vương phi c*̀ng vị công tử đây cứ từ từ mà thưởng rượu, Lâm Nhu xin phép về phủ trước"
Lời nói xong nàng ta c*̃ng đứng dậy rời đi c*̀ng nha hoàn bên cạnh c*̉a mình, giờ chỉ còn lại ta và cái nữ nhân Trường Lưu này, nàng ta lại tiếp tục rót rượu rồi lại tiếp tục năng chung.
"Mạc tướng quân! Hôm qua có chút thất lễ, mong tướng quân lượng thứ, với lại tại hạ nghe nói tướng quân sắp thành thân c*̀ng Nhị vương gia Tây quốc, mà hình như không phải sắp, đã thành thân luôn rồi!"
Lại là chuyện liên quan đến Cẩn Triệt? Nữ nhân này là ai mà lại để tâm như thế kia chứ?.
"Vẫn chưa? Đợi ta về Tây quốc mới cử hành"
"Ra vậy!"
"Trường công tử! Rất để tâm chuyện c*̉a Cẩn Triệt hắn?"
Một chút hài lòng về câu trả lời đã hiện lên mặt nàng ta, ta c*̃ng hỏi thử thì nàng ta lại cười như che giấu.
"Không hẳn! Mong tướng quân đừng để tâm"
"Tốt phúc thật vừa đến Tấn quốc thì đã gặp ngay người quen rồi!"
Ta c*̃ng nhìn đến thân ảnh đang đứng trước bàn, mà nở nụ cười giả tạo kia, Đông Thành Lam Nhi! Đúng là khéo thật đến đây mà c*̃ng gặp.
"Công chúa c*̃ng đến Tấn quốc du ngoạn?"
"Xem như vậy đi! Mạc tướng quân không phiền chứ!"
Hỏi ta có phiền không nhưng đã tự tiện ngồi xuống, hai cái nữ nhân này đúng là có điểm chung, luôn thích làm theo ý mình.
"Mạc tướng quân! Chẳng hay vị công tử này là...?"
"Tại hạ Trường Lưu!"
Ta chưa kịp trả lời thì Trường Lưu đó đã lên tiếng, nhưng Đông Thành Lam Nhi lại nhìn Trường Lưu đó một cách tỉ mỉ, nhíu mày mà tỏ vẻ như đã quen từ trước.
"Trường Lưu? Trường Lưu sao? Ngươi rất giống một người ở Mục quốc, c*̃ng tên Trường Lưu"
"Người giống người mà thôi!"
"Không đúng! Ngươi là công chúa Mục quốc Mục Trường Mệnh! Trường Lưu là đại hoàng tử Mục Trường Lưu"
Một khắc ngưng trọng, ta c*̃ng hơi bất ngờ về thân thế nàng ta dù đã nghĩ thân phận sẽ không bình thường, Mục Trường Mệnh đó c*̃ng khá ngạc nhiên, thay vì đã bị vạch mặt, nên nàng ta c*̃ng tự xác nhận luôn.
"Đúng vậy! Ta là công chúa c*̉a Mục quốc, Mục Trường Mệnh! Thật hay vì Đông Thành công chúa đây c*̃ng nhận ra ta"
Đông Thành Lam Nhi tỏ vẻ đắc ý, khẽ cong môi vì thần trí c*̉a bản thân.
"Tất nhiên! Ta đã gặp qua một lần thì sẽ nhớ thôi! Mà sao ngươi lại đến đây? Tìm Nhị vương gia Tây Cẩn Triệt sao?"
Lại đề tài này, Mục Trường Mệnh hướng mắt sang ta mà không ngần ngại trả lời.
"Ừ! Vì giao tình hai nước, ta sẽ được gả cho Nhị vương Tây Cẩn Triệt"
=========================
(Gả cho Cẩn Triệt sao?)
Ta biết rõ những chuyện liên hôn thế này là quá bình thường, nếu hoàng thượng đã quyết định như vậy! Thì Cẩn Triệt chàng ấy c*̃ng không thể nào từ chối được, còn bản thân ta thì sao? Ta c*̃ng đâu thể ích kỷ mà mở lời kia chứ! Đúng là đau đầu thật.
"Tướng quân!"
Giọng Thiên Ý đã lôi ta về thực tại.
"Sao rồi?"
"Dạ! Tiêu Nhược Lan ấy đã vào phủ Tam vương gia"
Ta lặng người, vì không nghĩ lại có một sự trùng hợp thế này, Tiêu Nhược Lan ấy đang làm cái gì ở đó kia chứ?.
"Tiếp tục cho người theo dõi, xem họ là có quan hệ gì?"
"Dạ!"
"Mà tướng quân! Người đang làm gì?"
Thiên Ý hỏi ta, mà ta đang làm gì sao? Không lẽ cả hai lại không biết.
"Thiêu ấy!"
Cả hai lại nhìn nhau rồi nhìn đến khung vải trên tay ta, và cái biểu hiện khó tin đó, dường như họ đang nghe nhầm.
"Thiêu? Tướng quân c*̃ng biết thiêu?"
Cả hai lại đồng thanh, làm ta thấy xấu hổ hết sức, có phải ta tệ đến nổi vậy sao? Ngay sau đó ta đã đưa cho họ xem.
"Nè! Hai em xem"
Im lặng, cả hai bỗng không nói gì, ta nhìn lại bức thiêu c*̉a mình, c*̃ng chẳng thấy điểm gì không hợp lý.
"Sao vậy?"
Bỗng cả hai c*̀ng quay mặt, run run bờ vai, thật không ổn vậy sao?.
"Bọn ta đã bỏ lỡ chuyện vui gì sao?
Nghe Thác Nghiêm hỏi, ta c*̃ng thật thà đưa ra cho chàng ấy xem, nhưng khi Thác Nghiêm nhận lấy, Quân Nhuẫn c*̃ng chăm chú mà nhìn, thì cả hai lại đưa ra bộ mặt kỳ quái nhìn ta.
"Nương tử! Đây là bức thiêu c*̉a tiểu hài tử nào ư?"
Ta đen mặt vì câu hỏi vô tư c*̉a Quân Nhuẫn, c*̃ng c*̀ng lúc tiếng cười c*̉a Thiên Ý và Dạ Ý đã vang lên.
"Tướng...tướng quân! Bọn em xin phép đi trước"
Thiên Ý c*̀ng Dạ Ý đã bỏ giò chạy, Thác Nghiêm và Quân Nhuẫn lại đưa bộ mặt khó hiểu nhìn ta.
"Là...c*̉a ta thiêu"
Giật nhanh lại bức thiêu c*̉a mình, ta cố tình trả lời rất nhỏ để các chàng không thể nghe thấy, nhưng cái biểu hiện giống Thiên Ý, Dạ Ý c*̉a họ hiện giờ, ta đã biết họ muốn gì.
"Được rồi! Các chàng cứ cười đi"
Ta chỉ nói vậy thôi ai ngờ họ lại cười thật, Tác Thác Nghiêm, Ly Quân Nhuẫn, hai chàng đúng là quá đáng mà.
"Không ngờ! Vương phi c*̉a ta lại có tài như vậy, đúng là làm vi phu thật phải có cái nhìn khác về tài thiêu thùa c*̉a nàng"
"Nương tử! Nàng nói xem...nàng đang thiêu gì?"
"Đây là bướm, còn đây là hoa"
Thác Nghiêm hỏi, ta c*̃ng thật lòng, không ngờ cả hai lại bụm miệng mà quay đầu.
(Cái quái gì thế này? Họ là bị trúng tà hết cả ư? Ta thiêu không đúng sao?)
Ta biết bản thân mình chỉ giỏi dùng đao kiếm, cầm kỳ thi họa gì ta đều không tinh thông, lúc trước vì nghĩ cả đời sẽ ở trên chiến trường, c*̃ng không có ý định gả đi nên c*̃ng không màng đến cho lắm! Nhưng giờ đã là thê tử c*̉a các chàng ấy, dù sao bản thân c*̃ng mang danh vương phi nên c*̃ng không thể làm mất mặt họ về điểm này được, nên đã cố mà học lấy, ai ngờ bức thiêu được xem là đẹp nhất c*̉a ta, lại bị Quân Nhuẫn xem là do một tiểu hài tử thiêu, thật mất mặt chết đi được.