Hôm sau Lưu Nương c*̃ng được đón về phủ, đúng c*̃ng ngay lúc dùng bữa, trên bàn ăn đã bày cả chục món ăn, đủ loại cao lương mỹ vị do ta cho người đặc biệt nấu vì nàng ta, bù lại những ngày khổ cực trước kia.
"Tử Cách đại tướng quân! Ngươi đúng là sáng suốt mà"
Miệng đã một họng thức ăn, Lưu nương vẫn không quên lãi nhãi, ta thật không biết là nàng ta có phải đã bị bỏ đói cả ngàn năm rồi không?.
"Ăn từ từ thôi! Ở Linh Huyệt Môn ngươi đâu phải bị bỏ đói đâu?"
"Không đói! Nhưng ăn uống như thế ta không chịu được, ích nhất phải thế này, cao lương mỹ vị mới làm an lòng cái bụng này c*̉a ta được"
Ta chỉ biết cười khổ với nàng ta, vốn sống sung sướng quen rồi, bị một chút khổ đã làm nàng ta than trời trách đất thế này, vậy mà còn nói là tri kỷ c*̉a ta, nếu có ngày mà ra đường ăn xin, chắc nàng ta sẽ nguyền rủa ta cả đời quá!.
"Ăn nhiều vô! Không đủ ta sẽ kêu người làm thêm cho người"(tiện tay ta c*̃ng gấp đầy thức ăn cho nàng ta)
Lưu Nương tỏ ra rất hài lòng, miệng vẫn không khép được, cho đến khi ta thấy những thân ảnh đang bước đến.
"Không ngờ thái tử Đông Thành c*̃ng đến đây!"
Ưm! Một tiếng, Lưu Nương đã trợn trắng vì bị nghẹn thức ăn, nhanh tay ta c*̃ng rót cho nàng ta một chung trà.
"Uống trà đi! Ngươi thật là"
Mặt có chút biến sắc Lưu Nương nhìn đến Tấn Triệu, c*̃ng c*̀ng lúc chàng c*̃ng khó hiểu nhìn nàng ta.
"Thái...thái tử Đông Thành đến rồi sao?"(lắp bắp)
Ta thừa hiểu nàng ta sợ gì, đưa tay, ta nhẹ vỗ vỗ lấy lưng Lưu Nương.
"An tâm đi, có lẽ thái tử Đông Thành đến Tấn quốc có chuyện c*̃ng nên"
Lưu Nương hướng mắt về ta, rồi c*̃ng nhanh thu lại vẻ mặt lo lắng lúc nãy.
"Ta về phòng đây!"
Dứt câu đã nhanh như bay, đi mà cứ như chạy, làm ta thật không an cho nàng ta chút nào.
"Nương tử! Nàng ta bị gì ư?"
Ta nhẹ lắc đầu trước câu hỏi c*̉a Tấn Triệu.
"Không! c*̃ng không có chuyện gì"
Ta biết người thông minh như như các chàng, chỉ cần liếc nhìn là đã biết, nên ta c*̃ng không muốn đề cập đến chuyện c*̉a nàng ta, dù sao đó c*̃ng là chuyện riêng tư.
"Sao vậy?"(ta tròn mắt)
Trong lúc ta đang suy nghĩ thì các chàng c*̃ng đang nhìn ta, cả bốn người, Tấn Triệu, Cẩn Triệt, Quân Nhuẫn và Thác Nghiêm đều không trả lời, ta là người ghét phải suy nghĩ nhiều nên c*̃ng thẳng thắng hơn.
"Mặt ta có gì sao? Các chàng im lặng làm ta sợ đó?"
"Không có gì, nương tử chỉ là nhớ nàng quá thôi!"
Thiệt tình! Lời Quân Nhuẫn c*̀ng ý cười trên mặt chàng làm ta thật đỡ không kịp, chàng không thấy là có nha hoàn ở đây sao chứ?.
"Đang dùng bữa sao? Đúng lúc ta c*̃ng đang đói"
Thác Nghiêm c*̃ng nhanh động đũa, ta khẽ mỉm cười, đây là gia đình c*̉a Mạc Tử Cách ta sao? Giờ chỉ mong mau về Ly quốc, sau đó sống một cuộc sống an nhàn, rồi sinh hài tử nữa là đủ, hài tử sao? ta là đang nghĩ gì kia chứ!.
"Cách Nhi! Sao lại đỏ mặt rồi?"
Giật mình vì Cẩn Triệt đã hỏi tới, liếc sang nha hoàn vẫn còn đang đứng nên ta c*̃ng lắc đầu.
"Không có!"
Thấy thế Tấn Triệu c*̃ng giơ tay cho nha hoàn lui đi, sau khi hai nha hoàn đã đi khỏi, chàng lại nhìn ta.
"Được rồi! Nói cho ta nghe, nàng muốn nói gì phải không?"
Ta c*̃ng chẳng định nói nhưng khi nhớ lại lời Lưu Nương nói, ta c*̃ng có chút lo lắng định hỏi Thúc Lang nhưng chưa chưa có dịp, đang do dự thì đúng lúc chàng c*̀ng Thẩm Sư c*̃ng đến.
"Ngươi lại ra ngoài nữa à?"
Nghe Thác Nghiêm hỏi, Thẩm Sư đã ngồi xuống c*̃ng nhàn nhạt trả lời, tiện tay rót đầy một chung trà.
"Ừ! Ta là thương gia mà, gặp người làm ăn quen c*̃ thôi!"
"Theo cách c*̃ phải không?"
Sau đó còn bù thêm một câu, làm ta c*̃ng không hiểu gì.
"Cách c*̃ gì?"
Ta ngơ ngác, các chàng nhìn ta mặt ai c*̃ng hiện lên ý cười, ngay sau đó Quân Nhuẫn đã trả lời thắc mắc c*̉a ta.
"Biểu quyết xem ai tối nay sẽ ngủ c*̀ng nàng"
Ta thật muốn sặc luôn cả nước miếng, ra đây là cách các chọn khi muốn ngủ c*̀ng ta sao? Giờ ta mới hiểu có nhiều tướng công thật c*̃ng không dễ dàng gì.
"Tướng quân!"
Thiên Ý ở đâu đã chạy đến vẻ mặt hoảng hốt.
"Lưu Nương, tỷ ấy bị thương rồi!"
"Sao?"
Đứng bật dậy ta thật không hiểu, mới đó còn tốt kia mà.
"Em c*̃ng không biết, lúc nãy em đi ngang gần hướng phòng tỷ ấy thì thấy tỷ ấy đã nằm bịt xuống đất,...trước ngực còn cấm một chủy thủ..."
Không kịp đợi ta đã phóng nhanh như bay đến chỗ Lưu Nương trong lo lắng, các chàng c*̃ng đã nhanh bước theo ta, nhưng khi đến nơi ta như chết lặng, Lưu Nương nằm đó, cả thân đều là máu tươi.
"Để ta!"
Thúc Lang c*̃ng nhanh bước đến xem, ta chỉ đứng bất động mà nhìn nàng ấy, vẻ mặt nhợt nhạt đầy đau đớn đó làm ta nhớ đến lúc nàng ta c*̉a mười năm trước khi nàng ta c*̃ng trong tình trạng thập tử nhất sinh thế này, lúc đó Lưu Nương đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm làm ta phải c*̃ng phải sống trong lo sợ suốt ba ngày đó.
"Tử...Cách...ta đau...quá!"
Nàng ta yếu ớt mà hướng đến ta, c*̃ng nhanh đánh tỉnh ta, bước nhanh đến, nắm chặt tay Lưu Nương giọng ta đã có chút run.
"Có ta đây! Ngươi...phải cố lên"
Trán đã rịn đầy mồ hôi, dù đau đớn Lưu Nương vẫn cố kéo cong khóe môi với ta, bàn tay còn cố chạm vào mặt ta.
"Tử...Cách! Ta...chắc không xong rồi!"
"Ngốc nghếch...ngươi nói cái gì vậy hả?"
"Thúc Lang! Chàng cứu Lưu Nương đi"
Nhanh nhìn sang Thúc Lang, nhưng khi thấy biểu hiện c*̉a chàng, tâm ta như đứng trên bờ vực thẩm.
"Mất máu quá nhiều...ta e rằng..."
"Ta...không xong rồi...Tử...Cách, đều...ta tiếc...nối nhất là..."
"Không! Ngươi đừng nói nữa! Ngươi phải sống, ta không cho ngươi rời xa ta"
Ta bất đầu lạc giọng vì mắt đã ứa lệ, nắm chặt lấy đôi tay đang lạnh dần c*̉a Lưu Nương làm ta càng hoảng loạn hơn khi mắt Lưu Nương đã nhắm nghiền.
"Nương tử! Nàng ta chỉ ngất thôi!"
Vội đỡ ta dậy, Thúc Lang là đang cố làm an lòng ta sao?.
"Cách Nhi! Ngoan nào! Thúc Lang hắn là thần y, nhất định sẽ cứu được nàng ta thôi" (Thác Nghiêm)
"Phải đấy! Cách Nhi ta nên ra ngoài, để Vương thần y hắn cứu người"
Cẩn Triệt và Thác Nghiêm c*̃ng bước đến dìu ta ra ngoài để Thúc Lang xem, mặt dù không muốn đi nhưng ở lại đây nhiều người như vậy thật chỉ làm phiền chàng ấy, nên ta c*̃ng ngoan ngoãn mà rời đi.
============================
Nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ c*̉a nàng, thái tử Đông Thành Mã Duệ đã ở lại đây suốt hai ngày qua khi biết nàng mạng suốt đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã hai ngày không ăn c*̃ng không ngủ, chỉ ngồi đợi nơi đây chờ nàng tỉnh dậy, nhưng ai kia dường như đang thử thách sự kiên trì c*̉a hắn, mà vẫn nằm yên bất động, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt nhợt nhạt làm tâm hắn đau nhói vô c*̀ng.
"Nương Nhi! Dậy đi, nàng biết khi nàng rời đi ta đã suy nghĩ rất nhiều vì những gì nàng nói không? Ta đến đây mục đích chỉ để tìm nàng, chỉ cần nàng tỉnh dậy, ta sẽ không làm thái tử nữa, ta sẽ lập nàng làm chính phi và suốt đời chỉ yêu duy nhất một mình nàng thôi, Nương Nhi!"
Hắn thỏ thẻ bên tai chỉ đủ để nàng nghe thấy, nhưng không biết có phải trời cao thương tình hay không mà khi hắn tiệt vọng nhất, ngón tay c*̉a nàng đã bất đầu động đậy, làm con người hắn như được cứu sống một lần.
"Nương Nhi!"
Lưu Nương khẽ mở mắt, khi nghe có người gọi tên, nàng c*̃ng cố đưa mắt sang nhìn hắn, bỗng nhiên nàng khẽ mỉm cười và càng hắn làm ngẩn ra hơn khi nàng yếu ớt nói với hắn.
"Ta...yêu chàng...Mã Duệ!"
Tim hắn bỗng đập loạn lên, kèm theo sự vui sướng mà không có từ ngữ nào tả được, đặt môi mình lên trán nàng, giọng hắn c*̃ng đầy nhu tình.
"Ta c*̃ng yêu nàng! Nương Nhi!"
Lưu Nương vẫn còn trong mộng mị chưa tỉnh hẳn đến khi tiếng cửa được mở ra mới làm nàng tỉnh hẳn.
"Vương thần y, nàng đã tỉnh rồi!"
Vương Thúc Lang c*̃ng nhanh bước đến xem, tay bắt mạch, mặt c*̃ng giãn ra hẳn.
"Lưu cô nương, mừng cô đã thoát khỏi tay c*̉a diêm vương lão gia"
Đưa mắt nhìn Vương Thúc Lang rồi nhanh liếc sang người đứng bên cạnh, Lưu Nương chỉ trợn to mắt trong kinh ngạc.
"Thái...thái tử?"
"Ừ! Ta đây!"(vội nắm lấy tay)
Lưu Nương hoảng hồn, cố rút tay ra nhưng vì quá yếu nên không thể.
Thấy có vẻ đã ổn, Vương Thúc Lang c*̃ng đứng dậy rời đi, không muốn làm phiền, và còn kịp báo cho nương tử c*̉a mình đang ngày đêm không an kia.
"Ta muốn nghĩ ngơi"
Khi Vương Thúc Lang đi khỏi Lưu Nương c*̃ng nhanh nhắm mắt mà buông lạnh một hờ hững làm Đông Thành Mã Duệ c*̃ng khó hiểu vì lúc nãy nàng vẫn còn nói yêu hắn, vậy mà giờ hắn lại cảnh thấy nàng lạnh nhạt vô c*̀ng.