Nhìn lại tất cả những chuyện đã xảy ra, số mệnh đúng là kì lạ thế gian này biết bao nữ nhân nhưng các chàng ấy không chọn, lại chọn đúng ngay ta tuy chuyện một thê nhiều phu thì chẳng có gì làm lạ nhưng các chàng ấy vốn không phải những nam nhân bình thường vậy mà các chàng ấy lại bằng lòng c*̀ng ở lại bên cạnh ta, giờ ta đang sống ở Ly quốc c*̀ng các chàng ấy, từ khi nhớ lại đến nay cứ bị lôi cuốn vào chuyện tình cảm nên cho đến bây giờ ta vẫn chưa về được Tây quốc, dù sao ta c*̃ng rất nhớ phụ thân, chắc người lo lắng cho ta lắm, nữ nhi bất hiếu như ta thật là đáng trách mà.Nhưng nếu về Tây quốc thì c*̃ng mất một khoản thời gia khá lâu, Quân Nhuẫn bảo không thể c*̀ng ta đi đuợc còn Thẩm Sư thì bận một chút việc về việc buôn bán, chàng là một thương gia, nên bảo ta đi trước rồi sẽ đến tìm ta sau, giờ chỉ có Thúc Lang và Tấn Triệu sẽ về c*̀ng ta nhưng đến Tấn quốc trước mới tới Tây quốc nên bọn ta sẽ ghé Tấn quốc vì Tấn Triệu muốn dẫn ta đi gặp phụ vương và mẫu hậu chàng.
Đêm nay gió thật mát đêm khuya lại rất thanh tĩnh, thay xong bộ trung y hồng nhạt ta lăn xuống giường nằm sấp, tay thì lặt lặt cuốn binh pháp mượn c*̉a Quân Nhuẫn, ánh mắt ta say mê đến nổi có người đi vào c*̃ng không hay, khi một đôi tay ôm lấy ta vào lòng ta mới nhận ra, mặt chàng vùi vào cổ ta, khẽ giọng.
"Đang xem gì đó Cách Nhi?"
"Cuốn binh pháp ta mượn c*̉a chàng đó"
Chàng nhếch môi lật người ta lại, tay thì xoe xoe những loạn tóc ta.
"Nàng vẫn còn muốn ra trận sao? Ngoan ngoãn ở nhà làm vợ hiền không tốt à?"
Đặt sách qua bên ta vòng tay ôm lấy cánh tay chàng giọng đầy trách móc.
"Không..muốn! Ta sẽ chết trong tay các chàng thì có"
Đều này ta nói c*̃ng có phần đúng, ta và các chàng ấy mới sống chung chưa đầy một tháng, mỗi đêm sẽ thay phiên nhau ngủ c*̀ng ta nhưng ngoại trừ Thúc Lang ôn nhu dịu dàng ra thì ba người còn lại cứ như hổ đói thỉnh thoảng hay dầy vò ta suốt đêm, may mà ta võ công thâm hậu, nếu như các nữ tử yếu đuối khác, thì không phải tiêu luôn rồi sao.
"Cách Nhi! Nàng nói quá rồi, ta đây c*̃ng rất kiềm chế mà"
"Kiềm chế mà vậy ái?"(ta lường chàng)
Chàng nhẻn miệng cười rồi đưa tay bóp lấy chóp mũi ta giọng yêu chiều.
"Nàng c*̃ng thừa hiểu từ trước tới giờ ta không gần nữ nhân, chỉ có mỗi mình nàng là duy nhất...nên nàng c*̃ng phải thông cảm cho ta"
Sau câu nói môi chàng đã ấn nhẹ lên trán ta, rồi vòng tay siết ta vào người, ta hơi có chút khẩn trương thì giọng đầy ý cười c*̉a chàng lại vang bên tai.
"Ngủ đi! Nương tử!"
Một chút nhẹ lòng ta nhắm lại mắt đã nặng trĩu, nằm trong vòng tay quen thuộc phút chốc ta đã bay đến tìm chu công.
=====================
Đưa mắt nhìn con nha đầu trước mặt thật một chút thiện ý c*̃ng chẳng hề có, thân là công chúa Ly quốc mà tối ngày cứ than đau chỗ này đến đau chỗ kia, rồi ngày nào c*̃ng chạy đến cho Thúc Lang bắt mạch, ta liếc một cái c*̃ng hiểu cô ta đang nghĩ gì nhưng nếu không gì quá đáng thì c*̃ng thôi kệ.
"Công chúa rất ổn chẳng bệnh gì cả!"
"Vương thần y..ta bị bệnh thật mà.. A.. chống mặt quá đi"
Vừa nói cô ta vừa ngã vào người Thúc Lang, chàng bối rối ra mặt vội vã đứng lên.
"Ta nghĩ công chúa nên về sớm nghĩ ngơi, ta sẽ kê một toa giúp công chúa nghĩ ngơi tốt hơn"
Người kia vẫn bám như đĩa không chịu buông, thật là một cảnh làm người khác chẳng cảm thấy xa lạ gì, Thúc Lang nhà ta tuy các bệnh trên thế gian này chẳng làm khó được chàng nhưng với các bệnh nhân nữ mặt dầy này thì thật bó tay, lúc trước A Nguyệt c*̉a Mỹ Nhân Viện c*̃ng thế giờ Bát công chúa này c*̃ng vậy, ta khụ khụ vài tiếng rồi bước vào, thế nhưng thấy ta con nha đầu này vẫn chơ ra đấy.
"Cách Nhi..!"
Thúc Lang thì vội đến bên ta làm cô ta ngã nhào xuống đất mặt mày nhăng nhó tỏ vẻ hờn giận.
"Vương thần y..chàng thật ác à"
Ta giả vờ không quan tâm lấy khăn ra lau lau mồ hôi cho Thúc Lang.
"Xem chàng kìa, đã mồ hôi nhể nhại rồi...có cần ta giúp chàng không"
Mắt chàng như cười nhìn ta.(đã hiểu sai ý ta)
"Không sao..nàng biết đây là công việc c*̉a ta mà"
"Chàng ấy à! Đừng lúc nào c*̃ng dịu dàng thế, không thôi sẽ có người nghĩ chàng dễ động tâm mà cố ý mặt dầy bám mãi không buông"
"Thất tẩu.."(mặt đã đen như đít nồi)
Giờ ta mới đưa mắt nhìn cô ta nhẻn miệng cười nhạt.
"Bát muội c*̃ng biết ta là thất tẩu sao? Vậy muội có biết Vương Thúc Lang đây c*̃ng là tướng công c*̉a ta"
Như bị vạch mặt, cô ta có vẻ ngượng ngùng liếc nhìn Thúc Lang rồi vội biện minh.
"Thất Tẩu đừng nghĩ oan cho ta, ta thật bị bệnh..nên..nên mới đến đây"
"Ồ...bị bệnh, một công chúa cành vàng lá ngọc mà cứ ngày ngày chạy đến làm phiền tướng công ta, ngự y trong cung chết hết rồi sao!"(ta vẫn cheo nụ cười nhàn nhạt trên môi).
Quá thẹn Bát công chúa bậm môi trợn mắt nhìn ta, rồi lớn giọng hùng hổ.
"Tẩu đừng có mà quá đáng"
"Ta thấy người quá đáng là công chúa đấy, mời người về cho"
Vẻ mặt nghiêm nghị Thúc Lang đã lên tiếng đuổi khách, Bát công chúa mặt đã đỏ bừng vì tức giận nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Vương thần y! chàng giám đuổi ta, chàng biết ta là ai không?"
"Ta không quan tâm"
"Chàng.."
"Bát muội nên về thì hơn, đừng làm cho người khác nghĩ ngự y trong cung đều toàn vô dụng"
Giơ cao bàn tay, vì nghĩ sẽ đánh được ta ư, nhưng ta chưa kịp phản ứng thì Thúc Lang đã ôm ta vào người, cái tát đó chàng c*̃ng lãnh chọn, cả ta c*̀ng Bát công chúa đều ngẩn ra nhìn chàng.
"Thúc Lang.."(ta khẽ giọng)
"Vương thần y...một nữ nhân có nhiều phu quân như cô ta có gì tốt chứ "( cô ta gầm giọng)
"Làm càng.."
Đưa mắt nhìn người phát ra giọng đầy tức giận kia, là Quân Nhuẫn chàng, Bát công chúa mặt mày đã xanh mét, vội vàng đứng dậy, giọng lấp bắp không nên lời.
"Thất...hoàng..huynh!"
"c*́t về hoàng cung cho ta, nếu không có sự đồng ý c*̉a ta thì đừng có bén mãng đến đây nữa"
"Thất..hoàng huynh..,muội.."(đã muốn khóc).
"c*́t.."
Bỏ lại cái nhìn hận ta thấu xương cô ta đã vội chạy đi, người ta nói hồng nhan thì họa thủy còn các đức lang quân c*̉a ta thì là họa gì đây.