Đế vương chỉ đến Nghi Thanh Điện thăm hắn một chút, vậy mà Tống Kiệm lại như túm được cọng rơm cứu mạng, ôm chặt cánh tay Tiêu Ứng Hoài, khóc lóc không chịu buông.
“Bệ hạ… Bệ hạ… Hay là ngài phong cho thần làm quan hâm nóng giường đi, thần cảm thấy cũng như nhau cả thôi hu hu hu…”
Tiêu Ứng Hoài: “…”
Hắn giơ tay gõ nhẹ vào đầu thiếu niên: “Lại nói nhăng nói cuội.”
Tống Kiệm hít hít mũi, nước mắt dính đầy trên ngực đế vương.
Lúc này Tống Kiệm vẫn chưa biết còn có chuyện đau khổ hơn đang chờ hắn — trai giới.
Theo đại điển lễ chế của Đại Yến, ba ngày trước đại hôn phải trai giới tắm rửa, thực hiện nghi thức tế lễ. Tống Kiệm cố gắng cả buổi trong Nghi Thanh Điện, đến giờ cơm thì hào hứng chờ ăn, kết quả tiểu thái giám lại dọn lên một mâm cơm trai giới.
Bầu trời như sụp xuống.
Tống Kiệm rưng rưng nước mắt ăn ba bát, đến lúc định xới bát thứ tư thì bị đại thần Lễ Bộ lên tiếng ngăn lại.
Bởi vì trai giới chỉ được ăn đến bảy phần no.
Nếu nhớ không lầm thì còn có một quy tắc nữa là không được phá ngọ, tức là quá giờ Ngọ thì không thể ăn thêm gì nữa.
“…”
Ngươi hỏi vì sao trong mắt ta luôn đong đầy nước mắt ư.
Tống Kiệm đặt bát xuống, lau nước mắt rồi quay về chính điện.
Cuối cùng cũng đến ngày đại điển sắc phong hoàng hậu, Tống Kiệm đã choáng váng đến mức hoàn toàn không hiểu nổi những nghi lễ phức tạp đó nữa. Hắn chỉ bị kéo dậy khỏi giường từ lúc trời còn chưa sáng, người ta bảo gì thì ngoan ngoãn làm theo nấy mà thôi.
Ngáp liên tục mặc xong quan phục đỏ thẫm, Tống Kiệm dụi dụi chóp mũi, lặng lẽ chờ bên cạnh một lát. Nhìn thấy mọi người đều bận rộn, hắn liền bước sang một bên ngồi xuống.
Vì trên bàn bên cạnh có đặt bánh ngọt.
Mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm, bụng thành thật kêu lên hai tiếng.
Từ trưa hôm qua đến giờ hắn chưa uống lấy một ngụm nước, chưa ăn nổi một hạt cơm, nếu lát nữa ngất trên đại điển thì chẳng phải mất mặt lắm sao.
“…”
Hắn cuối cùng vẫn liếc nhìn bàn bánh ngọt, nhân lúc không ai để ý, nhanh tay lấy giấy dầu gói hai miếng giấu vào tay áo.
Đợi lát nữa tìm cơ hội ăn.
Đại điển bắt đầu vào giờ tốt, Tống Kiệm ngoan ngoãn ngồi trong loan giá tám người khiêng màu vàng thẫm, trong tay nắm chặt hai miếng bánh mình lén lấy.
Bụng: “Ọc~~~~”
Muốn ăn món của ngự trù quá.
Muốn ăn muốn ăn.
Đói quá đói quá.
Hai miếng bánh đó hắn đã nắm chặt từ lúc rời Nghi Thanh Điện đến giờ, vậy mà cầm suốt cả đoạn đường vẫn chưa có cơ hội bỏ vào miệng, vì người thật sự quá đông.
Tống Kiệm liếc nhìn vị trí đứng của bá quan, nghĩ thầm sớm biết vậy đã ăn luôn trong Nghi Thanh Điện rồi, bọn họ cũng đâu thể moi ra khỏi miệng hắn được.
Đại điển nhanh chóng bắt đầu, nhạc lễ vang lên, bá quan đều mặc quan phục cấp cao nhất, trước Thái Minh Điện trang nghiêm mà nghiêm cẩn.
Tống Kiệm càng không dám lấy bánh ra ăn.
Hắn bước xuống khỏi loan giá, lòng bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt gói giấy dầu, vẻ mặt chột dạ vô cùng.
Tiêu Ứng Hoài mặc hoàng bào, kim quan ngọc bội mười hai dải rủ xuống, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang chậm rãi bước đến.
Dường như căng thẳng, trên gương mặt thiếu niên thoáng hiện lên sắc hồng nhạt, đôi mắt bám chặt vào hắn.
Tiêu Ứng Hoài vươn tay về phía hắn, nắm lấy bàn tay dưới lớp quan phục đỏ thẫm… Tay?
“…”
Hắn nắm trúng hai miếng bánh.
Tống Kiệm nhanh chân bước tới, nhỏ giọng nói: “… Ta không tìm được cơ hội ăn… Sợ rơi ra ngoài…”
Tiêu Ứng Hoài nghĩ ngợi một chút là hiểu ngay nguyên do, nhìn cằm thiếu niên gầy đi thấy rõ, hẳn là đã chịu không ít khổ sở mấy ngày nay.
“Trẫm đã bảo Cung Đức Phúc dặn dò ngự trù rồi, lát nữa về Yến Ninh Cung, dùng bữa tối cho thật tốt.”
Tống Kiệm lập tức sáng mắt, hắn nắm chặt tay đế vương, vững vàng bước lên bậc thềm.
Nghi thức trước Thái Minh Điện chỉ là một phần trong đại điển sắc phong hoàng hậu. Tiếp nhận sách bảo, thực hiện lễ phụng nghênh, cáo thiên địa, bái tông miếu, đến khi hoàn thành tất cả nghi thức thì đã quá giờ Ngọ từ lâu.
Tống Kiệm vốn đã không ngủ đủ, lại trải qua hàng loạt quy trình rườm rà của đại điển, đầu óc hắn kêu ong ong.
Cung điện của hắn ở Cẩm Hoa Cung, cách Yến Ninh Cung không quá xa. Theo lễ chế, sau khi kết thúc đại điển, hắn phải hồi cung, tức là trở về cung điện của mình.
Nhưng một đạo thánh chỉ của đế vương ban xuống, loan giá liền trực tiếp đưa hắn đến Yến Ninh Cung.
Không còn nhiều ánh mắt dõi theo, Tống Kiệm ôm lấy cái đầu nặng trịch của mình, chạy vèo đi như gió: “Bệ hạ! Bệ hạ! Bệ hạ! Ta đến rồi!”
Cung Đức Phúc nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài, vội vàng bước lên hờ đỡ hắn: “Ôi chao, ngài cẩn thận một chút, nếu ngã thì phải làm sao đây.”
Nói rồi quay đầu mắng Tiểu Ngũ Tử: “Ngươi cái đầu gỗ này, chẳng lẽ không nhìn thấy hoàng hậu nương nương, cũng không biết đỡ một chút à…”
Tống Kiệm: “…”
Hắn ôm trán, im lặng thật lâu: “Công công Đức Phúc, hay là ngài cứ gọi ta là Tống đại nhân đi.”
Cung Đức Phúc: “Như thế sao được, không hợp quy củ đâu, hoàng hậu nương nương.”
“Ọc~~~~”
Bụng Tống Kiệm lại kêu một tiếng, hắn chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện đó nữa, tiếp tục chạy vào trong.
Tiêu Ứng Hoài đã tháo xuống vương miện nặng nề, thấy hắn chạy tới như vậy, liền giơ tay ôm lấy hắn, sau đó liếc mắt nhìn Cung Đức Phúc: “Bảo người vào thay y phục.”
Cung Đức Phúc vội vàng “Dạ” mấy tiếng, rồi lui ra ngoài gọi người vào hầu hạ.
Tống Kiệm bị đế vương ôm trong lòng, giống như một chú chó con, ngửi khắp nơi: “Bệ hạ, thơm quá thơm quá thơm quá! Có món ta thích ăn!”
Tiêu Ứng Hoài đang giúp hắn tháo chiếc vương miện ngọc nặng nề trên đầu. May mà hắn giữ chặt người, nếu không chỉ cần buông tay một chút, thiếu niên trước mặt sẽ bị mùi hương kéo đi mất.
Cuối cùng cũng gỡ xuống xong, Tiêu Ứng Hoài cúi đầu hôn hắn một cái, dường như có điều muốn nói. Nhưng lúc này, Tống Kiệm chỉ có một bụng đói, chẳng để ý được gì cả.
Đúng là liếc mắt đưa tình với kẻ mù.
Vừa bị hôn một cái, Tống Kiệm liền vùng ra khỏi lòng đế vương, vén tay áo lên, hai cánh tay trắng nõn kéo vạt áo chạy thẳng đến Đông Noãn Các.
“Bệ hạ, ta đi ăn trước đây!”
Tiêu Ứng Hoài: “…”
Tống Kiệm vừa ăn vừa nhai, miệng không ngừng nhóp nhép.
Hu hu, ngon quá đi mất.
Con người, phải sống một cách no đủ như thế này!
Một bữa cơm mà hắn ăn suốt nửa canh giờ, cuối cùng còn uống thêm một bát canh cho trôi dạ dày, đến khi no căng bụng mới hài lòng dừng lại.
Sau khi thay y phục xong, Tống Kiệm không có việc gì, cả người nhẹ nhõm, lại bắt đầu buồn ngủ.
Bị đế vương nhìn chằm chằm, Tống Kiệm dụi mắt ngáp dài: “Bệ hạ, ta buồn ngủ quá, hôm nay ta dậy sớm lắm, mới ngủ được hai canh giờ thôi.”
Tiêu Ứng Hoài ôm người vào lòng, nhẹ nhàng véo má hắn, giọng điệu khó đoán: “Đã buồn ngủ thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Tống Kiệm cảm thấy Tiêu Ứng Hoài nói chuyện thật tử tế, bĩu môi định hôn đế vương một cái rồi mới đi: “>3