Hả???
Tống Kiệm trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình thản của người đàn ông trước mặt.
Say rồi?
Nhìn, nhìn không ra chút nào cả.
Cậu khẽ chớp lông mi: "Vậy... vậy... vậy vậy vậy vậy—"
Còn chưa lắp bắp xong, Tiêu Ứng Hoài đã đưa tay bóp miệng cậu lại, cúi người ghé sát: "Đường núi hiểm trở, ban đêm lại có sói hổ báo rình mò, ngươi định dẫn trẫm đi tìm chết sao?"
A! Sói hổ báo!
"O3O"
Tống Kiệm lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không đi chết... không đi chết..."
Dường như người đàn ông rất hài lòng, ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve cánh môi cậu.
Lúc này, Tống Kiệm mới nhận ra nhiệt độ cơ thể của Tiêu Ứng Hoài cao hơn bình thường, lòng bàn tay và ngón tay hắn truyền tới hơi nóng bỏng rẫy.
Cậu bị bỏng đến mức co rúm người, không nhịn được mà túm lấy cánh tay hắn: "Chúng ta về ngủ thôi, bây giờ về luôn."
Tiêu Ứng Hoài khẽ đáp, giọng điệu mệt mỏi lười biếng: "Ừ."
Tống Kiệm vội vàng kéo hắn rời đi.
Về tới phòng, cậu siêng năng chỉnh lại giường chiếu, đang lúi húi cúi người trải nốt chăn thì đột nhiên cảm giác phía sau bị một bóng dáng cao lớn bao phủ.
Tống Kiệm thấy mông mình lạnh toát, lập tức quay đầu lại.
"Bệ hạ..."
Tiêu Ứng Hoài đứng trên cao, thong thả nhìn xuống cậu.
Tống Kiệm: "?"
Cậu cẩn thận dịch tay sang chỗ khác, chỉnh nốt góc chăn, nói: "Sắp xong rồi..."
Người đàn ông chỉ chăm chú nhìn cậu mà không nói lời nào.
Tống Kiệm bị nhìn đến phát rợn, nhanh chóng trải giường xong, sau đó nhảy phắt xuống, đứng sang một bên, ậm ừ nói: "Bệ hạ, thuộc hạ đã trải giường xong rồi, ngài say rồi thì mau nghỉ ngơi đi."
Nói xong, đôi tai cậu đã đỏ rực cả lên.
Tiêu Ứng Hoài sao vẫn còn nhìn cậu!
Sao vẫn còn nhìn cậu!!
Rốt cuộc nhìn cái gì chứ!!
Tim Tống Kiệm đập thình thịch, cố lấy dũng khí ngước mắt lên.
"!!!"
Ánh mắt đế vương ngập tràn men say, sắc bén và nặng nề hơn ngày thường, đầy vẻ chiếm đoạt, lướt qua mặt cậu từng chút một, rồi dừng lại ở cổ và ngực, không bỏ sót một phân nào.
Tống Kiệm đỏ mặt đến mức muốn bốc cháy, không kiềm được mà nhớ đến nụ hôn sâu kéo dài hồi sáng nay.
Biết rõ là diễn kịch, nhưng... nhưng mà...
A a a!
Tống Kiệm che mặt lại, chỉ dám lén nhìn qua khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa, lí nhí cầu xin: "Bệ hạ, ngài đừng nhìn ta nữa."
"Tại sao?"
Tống Kiệm lầm bầm: "Vì mặt ta sẽ biến thành táo đỏ mất..."
Tiêu Ứng Hoài không đáp, ánh mắt lại càng sâu thẳm hơn.
Không nghe thấy trả lời, Tống Kiệm liếc trộm qua kẽ tay một cái.
Huhu~
Lại che lại.
Lại liếc tiếp.
"Ối~"
Cậu lùi một bước: ">