" Mọi người mau, chỗ kia có một khách sạn. Hình như có người, nhanh lên." Triệu Mân cầm đầu một đám tầm 11, 12 người chật vật chạy lại gần khách sạn bọn Mạc Ngân ở.
Họ chạy thục mạng cho đến cấm giới thì bị ngăn ở bên ngoài, khiến cho một đám hoảng sợ kêu gào.
" Có ai không, mau cứu chúng tôi." Một người trung niên ôm cánh tay đập mạnh vào kết giới.
" Mã đại ca hay thôi đi. Nơi này có cái chắn vô hình như vậy thật là tà môn. Chưa chắc bên trong là con người đâu." Một phụ nữ trung niên thân thể run rẩy nhìn Mã Lưu đang đập vô kết giới mà nói.
" Đúng đó, cho dù bên trong có người c*̃ng chắc là hạng người không tốt lành gì. Thôi bỏ đi, chúng ta cố chạy thêm một đoạn nữa." Những người theo sau c*̃ng sợ sệt cái kết giới nói.
" Không được, mấy người không thấy anh em bị thương không ít. Nếu cố gắng chạy nữa sẽ không thể chịu nỗi. Nhìn mấy chiếc xe bên trong đi, toàn là c*̉a quân đội sử dụng. Cho dù không phải người đàng quàng thì c*̀ng lắm là liều mạng một trận." Triệu Mân lắc đầu không đồng ý. Bây giờ chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ c*̉a người bên trong mà thôi. Trong nhóm người nào c*̃ng bị đoàn sương kì quái kia làm bị thương hết rồi. Là một đội trưởng, anh không thể nhìn thành viên c*̉a mình bỏ mạng.
" Có ai không, xin hãy giúp chúng tôi với." Nhóm người nghe Triệu Mân nói liền lấy dũng khí bắt đầu vừa đập vừa gào thét.
Mà bây giờ bên trong khách sạn bọn người Vu Tư Tuyệt đang đứng quan sát nhóm người Triệu Mân bên dưới. Khi nhóm người này xuất hiện Mạc Ngân đã cảm ứng được, nhưng vì không rõ lai lịch nên mọi người mới quan sát mà không lộ diện.
" Nhóm người này già trẻ lớn bé đều có cả. Chắc là người dân còn sống sót gần đây." Dật Nam khoanh tay đứng bên cửa sổ nói.
" Trêи người họ đều có vết thương, nếu không kịp chữa trị có thể sẽ mất mạng." Ngô Dương là người thật thà chất phác, nhìn thấy có trẻ con bên trong nhóm c*̃ng bị thương liền mềm lòng.
" Vu ca, hay để em xuống dưới đưa họ vào đi." Sở Lăng khoác vai Dật Nam c*̀ng nhìn xuống đám người Triệu Mân đang điên cuồng la hét kia.
" Tiểu Ngân thấy thế nào?". Dù sao kết giới c*̃ng do Mạc Ngân tạo, muốn đưa người vào phải thông qua cậu trước tiên.
Vu Tư Tuyệt không nghĩ rằng hành động c*̉a mình hiện tại trong mắt huynh đệ c*̉a anh thành "Thê nô" tiêu chuẩn.
" Để Dạ Xoa và Quỷ Diễm đi đi." Mạc Ngân kì quái liếc ba người đứng sau lưng Vu Tư Tuyệt. Cậu xem không hiểu mấy ánh mắt c*̉a ba tên đó.
Cậu đưa mắt nhìn tên già đầu trong nhóm: Thuộc hạ c*̉a anh thần kinh không bình thường.
Tên được cho là già đầu nào đó: Thần kinh căng thẳng lâu ngày, sinh ra bệnh về trí não.
Mạc Ngân mang vẻ mặt bừng tỉnh, thương hại nhìn ba người nào đó bị đại ca mình dán cho bệnh tâm thần.
Ba người lại thấy đại ca mình và đại ca nhà bên đang liếc mắt đưa tình, họ nhìn nhau trong mắt đều là niềm vui c*̉a người cha khi sắp được gả con gái ế nhiều năm ra ngoài.
Ba đứa trẻ ngây thơ, đáng thương. Tui đồng tình vì các cậu. Là lời nói trong lòng c*̉a hệ thống bây giờ.
" Có người ra rồi."
Nhóm người Triệu Mân ra sức mà đập mà la gần 10 phút c*̃ng không thấy ai xuất hiện làm bọn họ thật hết hi vọng. Tất cả đều chuẩn bị bỏ cuộc quay đầu rời đi. Đứa bé gái duy nhất trong nhóm liền vui mừng la lên.
Triệu Mân nhanh chóng quay lại, khi nhìn thấy đi ra là hai người phụ nữ xinh đẹp liền không còn vui mừng nữa. Haiz, ở thời buổi hiện tại hai người phụ nữ thì làm được gì đâu. Nhưng hắn vẫn lễ phép đứng lại chờ họ đi tới.
" Mấy người từ đâu tới." Dạ Xoa làm mặt lạnh hỏi Triệu Mân, nhưng bề ngoài cô và Quỷ Diễm xinh đẹp, quyến rũ làm cho mấy người giống đực trong nhóm phải đỏ mặt mà xem nhẹ uy áp c*̉a hai người.
" Chúng tôi sống ở thôn lân cận cách đây 5km. Hôm qua vì hết thức ăn nên tụ tập nhau ra ngoài tìm vật tư. Ban đầu nhóm chúng tôi hơn 30 người. Không ngờ đến lại gặp phải một đám sương mù kì lạ. Hiện tại chỉ còn bấy nhiêu người sống sót, nhưng c*̃ng bị thương." Triệu Mân không như mấy người khác, tuy hắn không giỏi về cái gì nhưng nhìn người thì hắn vẫn có mắt lắm. Hai cô gái này tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng lại mang một cổ sức mạnh khiến hắn phải run rẫy.
" Vết thương này c*̉a mấy người...."
" Tất cả đều do đám sương mù kia. c*̃ng tại tụi tôi không biết, cứ tưởng sương mù bình thường nên không tránh. Ai ngờ..."Triệu Mân liên tục xua tay, nói xong những lời này mấy người theo sau hắn c*̃ng c*́i đầu nức nở.
Những người đã chết kia đều là thân nhân, bạn bè, người nhà, người mà bọn họ dùng hết tình cảm để che chở, yêu thương.
" Tất cả mọi người theo sau tôi vào trong, sẽ có người trị thương. Nhưng trước tiên phải dẫn mọi người đi gặp thiếu gia nhà tôi." Quỷ Diễm nhìn nhóm người Triệu Mân, khẽ gật đầu với Dạ Xoa. Hai người c*̀ng kết thủ ấn phức tạp mà Mạc Ngân dạy. Kết giới trước mặt tự động mở ra đủ để nhóm người tiến vào.
Triệu Mân cầm đầu nhóm người thành thật đi theo phía sau hai chị em, không dám nhìn loạn.
" Thiếu gia, Vu ca. Tôi đã dẫn họ lên đây."
" Xin chào, tôi là Triệu Mân. Là người dẫn đầu c*̉a những người này." Trong lúc đi lên hắn đã tự suy diễn ra người lãnh đạo có vô vàn hình dáng. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới họ lại toàn những thanh niên trẻ tuổi và trong số bọn họ còn có trẻ em.
" Tình hình c*̉a bọn anh tôi đã biết. Nhưng tôi vẫn muốn biết thêm về tình trạng c*̉a các khu khác." Vu Tư Tuyệt đối với người khác luôn bộ dáng lạnh lùng, xa cách người ngàn dặm không đổi.
" Từ khi mạt thế sảy ra tụi tôi chỉ luôn trốn ở thôn c*̉a mình không có ra ngoài cho nên tình hình những nơi xa hơn thật sự không biết." Triệu Mân lắc đầu, ai mà ngờ sẽ có một ngày thế giới rơi vào cảnh địa ngục như thế này. Với năng lực c*̉a đám dân làm ruộng, làm vườn như hắn sống được đã là may mắn lắm rồi, nào dám chạy xem xét lung tung.
" Tôi là từ tỉnh N chạy trốn về, trung tâm thành phố hiện tại đã bị bọn tang thi chiếm một phần ba. Người sống sót còn lại thì nghe nói tập hợp lại thành từng đội. Trêи đường chạy về đây tôi nghe mấy người khác nói ở đó có một con tang thi biết phun lửa rất lợi hại nữa. Nghe thôi đã dọa cho tôi sợ chết rồi." Một người thanh niên dáng vẻ gầy gò, trêи mặt còn mang một gọng kính to. Cả người đều rách rưới dơ bẩn.
" Tôi nghe nói chính phủ mở trại an toàn ở C thị, sao anh không chạy đến đó mà lại quay về đây." Sở Lăng hung hăng trừng tên đó một cái, chính phủ gửi thông báo đến từng nơi trong đất nước, miễn là người sống đều có thể nghe thấy. Ai lại không nhôn nhao trốn chạy về trại an toàn mà tên này lại quay ngược đường về cái thôn quê này. Nhất định có trá.
" Cậu nói thì đơn giản, nhưng C thị cách đây cả ngàn cây số. Tôi như vậy làm sao có khả năng di chuyển đến đó. Quan trọng là người nhà tôi đều ở đây, tôi đâu thể ích kỉ bỏ lại họ. Nhưng..."
" Tiểu Chu à đừng quá đau lòng. Người đã không còn cháu nên vì họ mà an lòng. Họ ra đi như vậy c*̃ng coi như thanh thản, không cần c*̃ng mọi người chịu cảnh địa ngục như thế này." Mã Lưu vỗ vai tiểu Chu an ủi.
" Con biết rồi. Cám ơn chú Mã." Tiểu Chu từ trong bi thương mà tỉnh lại. Mã Lưu nói đúng, thời thế hiện tại thà chết đi còn thoải mái hơn người sống rất nhiều.
" Tiểu Chu này là người thôn bọn tôi, nhưng mấy năm nay lên tỉnh làm ăn. Mấy hôm trước lúc xuất hiện mặt trời màu đỏ thì cha mẹ tiểu Chu ngủ liền một giấc không tỉnh lại nữa. Nên khi tiểu Chu về thì hành xóm đã an táng cho cha mẹ cậu ấy rồi." Triệu Mân đứng ra giải thích, rất lo đám người Sở Lăng hiểu lầm mà một phát bắn chết tiểu Chu.
" Được rồi, vậy mọi người theo hai cô ấy sắp xếp chỗ nghỉ đi. Khi nào xuất phát tui tôi sẽ cho người thông báo. Nếu nguyện ý gia nhập đội chúng tôi thì mấy người phải tham gia tìm vật tư và hoặc tham gia giết tang thi trêи đường. Còn nếu không muốn thì tôi sẽ hộ tống mọi người tới thành trung tâm."
" Thời buổi này người dân như chúng tôi rất yếu ớt, nếu cậu chịu thu nhận chúng tôi thì chúng tôi nguyện ý tham gia kiếm vật tư và giết...giết tang thi." Triệu Mân nhìn người trong thôn, cười khổ với Vu Tư Tuyệt.
Mạc Ngân nhìn nhóm người nông thôn này rời đi, ánh mắt cậu nheo lại hỏi hệ thống.
" Mạc Tinh này, nhóm người này trêи người họ đều có một luồng linh lực mỏng manh như vậy. Rất giống dị năng giả, nhưng lại không mạnh như dị năng giả. Thật kì lạ."
" Cậu ngốc à, bọn họ đang trong giai đoạn thức tỉnh dị năng. Người đàn ông c*̉a cậu đúng là vận may, đơn giản liền thu phục được một nhóm người toàn bộ đều đang thức tỉnh dị năng. Quá may mắn rồi." Hệ thống âm thanh mềm mại như trẻ con mới tập nói làm cho trái tim Mạc Ngân mềm thành một bãi bùn rồi. Liền xem nhẹ câu chửi cậu ngốc và người đàn ông c*̉a cậu kia.
" Mạc Tinh ta muốn cắn ngươi một ngụm làm sao giờ."
Mạc Tinh: Hệ thống tạm ngừng hoạt động.