Tiêu Yến tuyệt đối sẽ không đến chỗ Lăng Dương Thần cầu xin ba mươi tỉ.
Cô từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại gõ gõ vào màn hình bấm gọi cho ai đó, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Alo, gặp nhau chút đi"
!
Tiêu Yến dẫm trên đôi giày cao gót màu cam vô c*̀ng kén người mang thế nhưng trông cô lại vô c*̀ng nổi bật c*̀ng với chiếc áo sơ mi c*̀ng màu, làn da cô vẫn trắng đến phát sáng.
Cô gõ cửa phòng tổng giám đốc, bên trong liền vang lên tiếng:"Vào đi"
Khi Tiêu Yến vừa bước vào, Ngô Hi Trạch liền đứng bật dậy hồ hởi chào đón:"Đến rồi à"
Trương Yến vô c*̀ng tự nhiên đặt túi xách lên bàn rồi lại ngồi xuống sofa nói thẳng vào vấn đề:"Cho tôi mượn 30 tỉ"
Ngô Hi Trạch vừa rót trà liền bật cười:"Mượn nhiều như thế để làm gì?"
"Đừng có nói nhiều, có hay không?"
Cậu ta đẩy ly trà về phía cô nói:"Có, tất nhiên có, nhưng không cần mượn đâu, tôi cho cậu cả đấy"
Tiêu Yến nâng ly trà lên nhấp một ngụm nói:"Không cần, khi nào có tiền nhất định trả"
Ngô Hi Trạch c*̃ng không đi sâu quá nhiều rằng cô cần số tiền đó để nhằm vào mục đích gì, chơi thân với nhau như thế, anh làm sao không biết cô rất ghét người khác tọc mạch vào chuyện đời tư c*̉a mình.
Tiêu Yến mượn xong tiền c*̃ng không nán lại lâu mà ra về, Lăng Dương Thần ở trong chiếc xe gần đó nheo mắt nhìn cô bước ra từ tập đoàn MG.
Anh lại c*̣p mắt nhìn vào màn hình điện thoại, tài khoản c*̉a Tiêu Yến vừa được chuyển vào ba mươi tỉ.
Ai đã chuyển số tiền lớn như vậy cho cô? Là Ngô Hi Trạch sao?
Tiêu Yến đứng ở bên dưới tính vẫy một chiếc taxi thì bị một chiếc ô tô màu đen bóng loáng chắn trước mặt, cô nhíu mày nhìn cửa xe từ từ hạ xuống, anh không nhìn cô mà nhàn nhã kê tay lên cửa dựa đầu vào ra lệnh:"Lên xe"
Cô hít một hơi thật sâu để không nổi khùng lên mà rút dao ra chém lấy anh mười nhát.
Ngô Hi Trạch đứng sát cửa kính trong phòng làm việc nhìn xuống dưới vẫn có thể nhìn thấy Tiêu Yến bước lên một chiếc xe sang trọng, và người ngồi ở ghế lái anh c*̃ng chẳng còn xa lạ.
Lăng Dương Thần chính là giám đốc nghệ thuật c*̉a bộ sưu tập X, giám đốc điều hành c*̉a thương hiệu Y có trụ sở tại Trung Quốc - một hãng thời trang do anh thành lập, hai mươi sáu tuổi đã là chủ tịch toàn cầu c*̉a tập đoàn KW, vô c*̀ng đình đám trên thương trường có ai mà không biết?
Thế nhưng anh lại để tâm đến sự tàn bạo và vô c*̀ng khát máu c*̉a anh ta trên thương trường, Tiêu Yến tại sao lại dính dáng đến loại người đó? Liệu có liên quan đến ba mươi tỉ kia không?
Ngô Hi Trạch xua đi suy nghĩ, Lăng Dương Thần cần ở cô cái gì nhất định không thể là tiền.
Anh ta xoa xoa cằm nhìn đi xa xăm một cách đăm chiêu.
Lăng Dương Thần đưa cô đến một con hẻm sau đó đẩy cửa ngồi vào hàng ghế sau.
Anh ngồi sát người cô bắt đầu tra hỏi:"Cô lấy số tiền kia từ đâu?"
Tiêu Yến thoáng chốc sững người, tại sao tài khoản ngâng hàng riêng tư c*̉a cô mà anh c*̃ng có thể chạm đến? Đúng là tên cầm thú, có phải ở cô không còn cái gì mà anh không biết nữa có đúng không?
Tính chiếm hữu này còn cao hơn so với những gì cô suy nghĩ, thật kinh khủng.
Không thấy Tiêu Yến trả lời mà sắc mặt lại trắng bệt, anh bóp lấy cằm cô nói:"Cô vừa ngủ với Ngô Hi Trạch à?"
Trong mắt anh ta cô là người mà ai c*̃ng có thể ngủ.
Vậy đã đến nước này rồi cô c*̃ng không buồn giả vờ ngây thơ hay rối rít giải thích làm gì.
"Tôi ngủ với ai có liên quan đến anh không? Lăng tổng, xin anh đừng quá ngạo mạn, giữa tôi và anh không có gì hết, mong anh đừng tiếp tục làm phiền tôi"
Lực tay c*̉a anh càng mạnh hơn khiến Tiêu Yến khẽ cau mày, anh gằn lại từng chữ:" Tiêu Yến, cô sao lại mau quên như vậy, để tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ và c*̃ng sẽ là lần cuối, thứ mà tôi đã xài qua thì không ai được phép được sử dụng lại"
Anh vươn tay xé quần áo c*̉a cô, Tiêu Yến chửi thầm, mẹ kiếp cái tên cuồng dâm này lại tính làm tiếp!!
Lần nào c*̃ng như lần nào, anh ta luôn bất ngờ ập đến và vô c*̀ng mạnh bạo, cô gần như mất đi ý thức lại nghe anh khàn khàn nói bên tai:"Đừng để tôi biết cô léng phéng với ai"
Nếu không cả hai đều sẽ không có kết c*̣c tốt, cô biết anh đang muốn nhấn mạnh đến điều đó.
.