Bên tai vang lên tiếng ____
"Cô ta là ai?"
Đó là giọng nói sắc nhọn c*̉a Linda.
Giọng sắc nhọn ấy đang nói: "Yann, đó là cô gái trước đây từng tới học viện Ryder tìm cậu, cô ta đã tìm tới đây rồi nè".
Một bóng người nhanh chóng vụt qua trước mặt Lâm Phức Trăn, cô liếc mắt nhìn chỗ ngồi c*̉a Andrew, quả nhiên, đã không còn bóng dáng đâu rồi.
Nhìn theo bóng lưng c*̉a Andrew, Lâm Phức Trăn nhìn thấy Phương Lục Kiều đang đứng ở chỗ cửa.
Giống như Liên Gia Chú nói, rốt cuộc thì cô ấy c*̃ng sẽ xuất hiện.
Andrew bước nhanh về phía Phương Lục Kiều, nhắc nhở một câu rồi định lôi cô ấy ra khỏi nơi này, nhưng vô ích, lời cảnh cáo c*̉a cậu ta người ta căn bản không thèm để vào mắt.
Trong lòng không có cậu ta, trong mắt c*̃ng không có cậu ta.
Con mắt c*̉a con gái chỉ cần một giây là có thể nhìn ngay ra được người trong lòng mình giữa biển người mênh mông, trái tim con gái c*̃ng chỉ có thể chứa được một người trong ấy mà thôi.
Hội trường quá lớn, Phương Lục Kiều đứng ở cửa khiến cho Lâm Phức Trăn nhớ tới bóng dáng năm cô 12 tuổi đứng trước cửa sổ nhà mình nhìn ra, nhỏ bé, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ héo tàn.
Lâm Phức Trăn nghĩ trước khi Phương Lục Kiều phát hiện ra cô thì cần phải tránh đi một lúc, nếu như cô có mặt tại hội trường thì Phương Lục Kiều có lẽ sẽ không thể hiện được.
Dù sao đó c*̃ng là con gái c*̉a ba dượng c*̉a mình, nói thế nào thì c*̃ng là người quen.
Đương nhiên, Lâm Phức Trăn sẽ không tránh mặt khỏi hội trường hoàn toàn.
Cô chỉ đợi vào thời gian thích hợp là xuất hiện, cô trang điểm tỉ mỉ chính là vì thời khắc ấy, nhưng tới lúc đó thì lấy thân phận là người tốt để lên sàn, hay lấy thân phận người xấu lên sàn còn phải xem tâm tình c*̉a cô đã.
Cô áp sát bên tai Liên Gia Chú, thì thầm: "Gia Chú, cậu không được để mình thất vọng đấy".
Mượn góc độ, anh nhéo eo cô. Hất tay c*̉a anh ra, Lâm Phức Trăn đi về phía phòng vệ sinh, lúc đó Linda hỏi cô đi đâu vậy, cô đáp đi vệ sinh.
Giọng Linda hưng phấn ở phía sau lưng cô: "Nhanh lên rồi quay lại nhé, linh cảm c*̉a mình nói cho mình biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện thú vị đấy".
Linh cảm luôn không chuẩn c*̉a Linda lần này quả thật không tồi. Đúng vậy, tiếp theo đây sẽ có chuyện thú vị sẽ xảy ra, thú vị tới cỡ nào thì còn chưa biết được.
Đương nhiên Lâm Phức Trăn sẽ không tới phòng vệ sinh, thiết bị âm thanh cao hơn 2 mét là nơi ẩn mình cực kỳ tuyệt, vừa có thể là nơi ẩn người kín đáo, vừa sát ngay bên quầy bar.
Cô dừng lại, vị trí nơi này không nhìn thấy cửa, nhưng Lâm Phức Trăn tin là Phương Lục Kiều sẽ xuất hiện ngay trong tầm mắt c*̉a cô nhanh thôi, vì Liên Gia Chú đang ở ngay chỗ quầy bar.
Vì Phương Lục Kiêu vẫn chưa xuất hiện trong tầm mắt c*̉a cô, nên chỉ có thể nhìn thấy Gia Chú thôi.
Liên Gia Chú bảo nhân viên phục vụ tắt nhạc.
Nhạc bị dừng lại, hội trường lập tức trở nên yên tĩnh, người tham gia buổi tiệc phía trước dường như cảm giác được sự khác thường ở hội trường, không hẹn mà c*̀ng trở nên im lặng.
Liên Gia Chú vẫn đang thấp giọng trò chuyện với người pha chế.
Thoáng chốc Phương Lục Kiều đã xuất hiện trong tầm mắt c*̉a Lâm Phức Trăn, Andrew theo sát bên Phương Lục Kiều.
Từ nét mặt c*̉a Andrew thậm chí là cả ngôn ngữ chân tay c*̃ng đều tuyên bố rằng: Tối nay thân phận c*̉a tôi đã định sẵn là hộ hoa sứ giả rồi.
Lại nhìn qua Phương Lục Kiều.
Phương Lục Kiều với lần nhìn thấy ở nhà máy Fragonard có chút không giống nhau lắm, Phương Lục Kiều đã trang điểm, về phương diện ăn mặc c*̃ng được chú tâm hơn, nhưng lục hết tủ quần áo c*̃ng chỉ có chiếc váy sát nách còn tạm được, mặc váy xong lại thấy chân tay gầy guộc, vừa nghĩ tới những thân hình nóng bỏng c*̉a những bạn gái trước đây c*̉a Tiểu Pháp, cô gái mới rơi vào lưới tình lại chọn kết hợp với một chiếc áo dệt kim cổ hở ngắn tay màu trắng.
Lâm Phức Trăn nheo mắt lại, nếu như Phương Lục Kiều mặc bộ đồ này xuất hiện lúc sáng sớm trên con ngõ nhỏ chắc là sẽ sánh ngang với cô gái dưỡng khí.
Nhưng bây giờ là buổi tối, xung quanh toàn là những đôi môi nóng bỏng, cô gái dưỡng khí gặp phải đêm tối thì liền biến ngay thành bông cải héo úa.
Phương Lục Kiều c*̃ng nhận ra được là mình không ăn khớp với bầu không khí ở đây, bàn tay cần cái túi giấy nắm chặt lại, bước chân thả chậm lại, đi về phía quầy bar, bước chân lại lùi lại theo tiếng "Đừng đi" kia c*̉a Andrew rồi dừng lại.
Bước chân dừng lại, ánh mắt trực tiếp tìm kiếm Liên Gia Chú.
Sẽ thất vọng chứ, dường như tâm tư c*̉a người ta đối với sự xuất hiện c*̉a cô ấy thể hiện không được nhiệt tình lắm, anh đang tán dóc với người pha chế.
Cô ấy dừng lại một chút, dường như đã hạ quyết tâm, bước chân tiếp tục đi về phía quầy bar, nhưng tốc độ c*̉a bước chân này thì lại chậm hơn lúc trước một chút, cho dù bước chân đã đi rất chậm rồi, nhưng cô ấy vẫn đã đi tới trước mặt anh.
Phương Lục Kiều đứng trước mặt Liên Gia Chú.
Dưới sự nhắc nhở chủa người pha chế Liên Gia Chú xoay mặt qua, ánh mắt rơi trên khuôn mặt c*̉a Phương Lục Kiều, nụ cười nhàn nhạt, giọng nói c*̃ng nhàn nhạt: "Hi".
Thu lại ý cười ngượng ngập, từ "Hi" phát ra từ miệng Phương Lục Kiều nghe qua có chút run run, quầy bar còn có người khác, những người này đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ấy.
Vuốt vuốt tóc trên đầu, muốn mượn hành động này để cho mình giảm bớt chút căng thẳng.
Lúc này hộ hoa sứ giả đã giải vây kịp thời "Ok, người em c*̃ng đã gặp được rồi, bây giờ anh đưa em về nhà".
Phương Lục Kiều bỏ ngoài tai.
Ý cười nhàn nhạt vẫn treo trên khóe miệng Liên Gia Chú, anh liếc mắt nhìn Andrew một cái, dịu dàng hỏi: "Bây giời cô vẫn còn giữ liên lạc với Andrew sao?"
Dường như giọng điệu dịu dàng c*̉a Tiểu Pháp đã làm cho Phương Lục Kiều đã tìm lại được quãng thời gian quen thuộc đã từng có giữa hai người c*̉a bọn họ, cô ấy lại bước nửa bước nữa về phía Liên Gia Chú.
c*̃ng không buồn nhìn tới Andrew ở bên cạnh, lắc đầu: "Không có, em c*̃ng không biết vì sao anh ta lại tìm em, rồi tại sao lại nói với em mấy lời kỳ quái".
Liên Gia Chú ra hiệu với người pha chế, lại xoay mặt nhìn Phương Lục Kiều: "Có thể nói cho tôi biết, Andrew đã nói những gì với cô không?"
"Anh ta nói..." Ý thức được cái gì đó, câu tiếp theo đa nhanh chóng được phanh lại, gạt mái tóc trước trán, rồi dừng lại một chút, Phương Lục Kiều chuyển đề tài "Em đã nhìn thấy ở trên báo, tên c*̉a anh xuất hiện ở trong dánh sách đề cử người mới xuất sắc nhất c*̉a giải Grammy. Chúc mừng anh".
"Cảm ơn". Liên Gia Chú nhận ly cà phê đá từ người pha chế, đẩy ly cà phê đá về phía Phương Lục Kiều. "Tôi đoán, cô không biết uống rượu".
Tay từ trên trán hạ xuống, Phương Lục Kiều lí nhí nói một câu: "Trước đây em đã từng nói với anh rồi, một giọt em c*̃ng không chạm vào được".
Lời này làm cho Tiểu Pháp thu hồi ý cười trên khóe miệng, dưới con mắt c*̉a mọi người vẻ mặt lúng túng này giống y như thật, từ đáy mắt tới đuôi mày đều trần ngập ý tứ: Là lỗi c*̉a tôi.
Nét mặt lúng túng ấy c*̃ng làm cho người trong lòng không dừng lại, vội vàng nói: "Không sao, không sao đâu, em biết mỗi ngày anh phải làm rất nhiều chuyện".
Lúc này một đám khán giả bỗng tỉnh ngộ ra, chuyển sự tỉnh ngộ này ra thành lời chính là Linda: "Yann, cậu từng hẹn hò với cô ta hả".
"Ừ hứ".
"Chuyện khi nào vậy?"
"Cuối tháng năm".
"Cuối tháng năm, bây giờ là ngày cuối c*̀ng c*̉a tháng tám". Linda không giỏi môn toán lại toe toét sau khi xác nhận rằng mình đã không tính sai, ánh mắt nhìn về phía phòng vệ sinh, trong lòng nhất định đang nghĩ, nếu Lâm Phức Trăn còn không xuất hiện thì sắp bỏ qua một vở kịch hay rồi, khó khăn lắm linh cảm c*̉a cô ấy mới chuẩn được một lần.
Cuộc đối thoại c*̉a người trong lòng với cô gái thường xuyên xuất hiện trong mấy tin tức lá cải có lẽ làm cho Phương Lục Kiều không hiểu gì cả, không hiểu gì lại bất an, cô ấy liếc mắt nhìn ly cà phê đá trên quầy bar một cái.
Vị trí bên cạnh Liên Gia Chú trống không.
Lại tiến lên bước nữa, tay vừa chạm vào ly cà phê, đã nghe thấy giọng điệu mang theo ý nhắc nhở: "Vị trí đó có người rồi".
Lúc này Phương Lục Kiều mới nhìn rõ đặt cạnh với ly cà phê đá còn có ly cocktail đầy màu sắc còn lại một nửa, kỳ lạ là trong ly cocktail còn bỏ một chiếc điện thoại.
Nhắc nhở cô ấy chỗ ngồi kia đã có người hiển nhiên là Liên Gia Chú.
Nếu như người nhắc cô ấy lời này là một người khác thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút, rời khỏi chỗ ngồi, cầm ly cà phê đá trong tay c*̃ng không được mà đặt lại c*̃ng không xong.
Cuối c*̀ng cô ấy cứng ngắc uống một hớp, rồi đặt ly cà phê lại chỗ c*̃.
Lúc này gương mặt trắng bệch c*̉a Phương Lục Kiều kia chắc hẳn làm cho Andrew đâu lòng không thôi, cậu ta giơ tay ra nắm lấy tay c*̉a Phương Lục Kiều, đang muốn rời đi.
"Buông cô ấy ra". Giọng quát lạnh lùng phát ra từ Liên Gia Chú.
Nhưng, vào giây phút này, tình bạn chỉ có thể tránh đường khi đặt trước tình yêu, Andrew không chút nào muốn buông tay Phương Lục Kiều ra, ánh mắt c*̉a Liên Gia Chú rơi vào trên bàn tay c*̉a Phương Lục Kiều đang bị nắm chặt.
Như ý thức được gì đó, Phương Lục Kiều ra sức giằng ra, vừa giãy vừa nói "Tôi đã nói với anh không chỉ một lần rồi, tôi không có cảm giác với anh, không cảm giác chính là không cảm giác".
Đừng nhìn Phương Lục Kiều nhỏ bé nhưng giọng nói bộc phát c*̉a người ta tuyệt đối không hề nhỏ, người trong hội trường không nghe được c*̃ng khó.
Cái này... quá mất mặt rồi.
"Andrew, cậu đúng là làm cho tôi cảm thấy mất mặt". Lời này là c*̉a Carter anh họ c*̉a Andrew.
Phương Lục Kiều ngừng giãy dụa, dường như ý thức được dưới tình thế cấp bách mình đã nói ra lời rất quá đáng, nhỏ giọng nói một câu "Xin lỗi", rồi để mặc tay cho Andrew nắm lấy.
Vào lúc này tay để cho người ta nắm thì lại không nắm.
Dưới lời nhắc nhở c*̉a anh họ mình Andrew c*̃ng cảm thấy mất mặt, xị mặt quay lại chỗ ngồi c*̉a cậu ta. Sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, đứa trẻ trải qua những ngày tháng thuận buồm xuôi gió có thể chịu đựng được năm phát đảm nhiệm làm hộ hoa đã là tốt lắm rồi.
Lâm Phức Trăn chỉnh lại tư thế đứng, mặc dù c*̃ng chỉ có mấy phút đồng hồ nhưng tập trung cao độ c*̃ng làm cho gáy cô đau nhức, xoa xoa cần cổ, mắt c*̃ng không buồn chớp nhìn Liên Gia Chú.
Ánh mắt Liên Gia Chú vẫn tập trung trên mặt c*̉a Phương Lục Kiều.
Dưới ánh mắt ấy Phương Lục Kiều chậm chạp nói: "Em... em tìm anh là... là vì, Tony.... Tony bị bệnh.... em gọi điện thoại cho anh không được, em c*̃ng đã để lại lời nhắn cho anh... nhưng, nhưng anh c*̃ng... không trả lời, vẫn... vẫn may, Tony chỉ bị cảm vặt... nhưng...".
Liên Gia Chú cắt ngang lời Phương Lục Kiều: "Nhưng! Tony hết cảm rồi, nhưng cô vẫn không gọi điện thoại được cho tôi, gọi mười mấy cuộc vẫn không bắt máy, mới đầu điện thoại nằm trong trạng thái không ai bắt máy, tới cuối c*̀ng thì ngay cả điện thoại c*̃ng không gọi được, thế là cô tìm tới nhà tôi, nhưng cô chỉ gặp được quản gia c*̉a tôi. c*̃ng may, quản gia cho cô địa chỉ chỗ này, lúc quản gia cho cô địa chỉ tôi đang ở nhà, khi nào xuất hiện c*̃ng là tôi bảo quản gia nói với cô ".
"Vì..."
"Vì sao khi đó tôi không ra nói rõ ràng với cô thì lát nữa thôi cô sẽ hiểu, bây giờ tôi trả lời cô trước vì sao thời gian này cô vẫn không gọi điện thoại được cho tôi, đó là bởi vì chiếc điện thoại cô gọi kia đã bị quẳng vào thùng rác tái chế rồi, chắc chắn nó đã trở thành vật dụng năng lượng tái sinh rồi. Phương Lục Kiều, số điện thoại khi đó tôi cho cô c*̃ng không phải là số điện thoại cá nhân c*̉a tôi".
"Có biết là số điện thoại cá nhân c*̉a tôi chỉ có 23 người không, nhưng cô không nằm trong danh sách 23 người ấy".
Gương mặt Phương Lục Kiều vốn đã trắng bệch trong thoáng chốc lại càng trắng thêm hơn, Andrew định đứng lên thì lại bị anh họ c*̉a anh ta ấn mạnh xuống.
"Phương Lục Kiều, tôi không phải là bạn học c*̉a cô, c*̃ng không phải là bạn c*̉a cô, cô hiểu rõ tính cách c*̉a anh ta như lòng bàn tay. Tôi c*̃ng không phải là người đàn ông xa lạ mà cô gặp được trong hành trình du lịch c*̉a cô, tới từ đâu, tên họ là gì c*̃ng không hề hay biết, quốc tịch, tên tuổi, chiều cao sở thích c*̉a tôi, thậm chí là xu hướng tình dục giống như là hàng hóa ghi rõ giá cả. Mua một cuốn tạp chí, hoặc là trả giá một lưu lượng nhất định là có thể nhận được, tôi tin là cô đã thông qua kênh thông tin này để tìm hiểu cái người gọi là Liên Gia Chú kia". Ánh mắt Liên Gia Chú rơi trên ly Cocktail còn một nửa.
Há miệng mấy lần, cuối c*̀ng Phương Lục Kiều c*̃ng vẫn không nói được gì.
"Tôi tin là cô c*̃ng đã thu được từ mấy kênh thông tin này tin tức bên lề xảy ra giữa Liên Gia Chú và bạn gái c*̉a anh ta". Liên Gia Chú nở nụ cười nhàn nhạt. "Trong những tin tức này nhất định không thể thiếu tin tức nhắc tới thời hạn ba tháng, tôi cho rằng lúc tôi nhiều lần không nhận điện thoại c*̉a cô cô sẽ hiểu".
"Nhưng cô không chỉ không hiểu, cô còn thông qua các loại kênh thông tin tìm tới nhà c*̉a tôi. Thắng thắn mà nói, khi nhìn thấy cô xuất hiện ở cổng nhà tôi, tôi thấy rất phiền, có lúc đơn thuần đặt vào thời điểm thích hợp thì là đáng yêu, là sức hấp dẫn nhưng một khi đặt sai thời điểm vậy thì đó là không có tầm nhìn, là không biết tốt xấu. Đây là nguyên nhân mà tôi không từ trong nhà đi ra để giải thích với cô, ngộ nhỡ tôi giải thích rồi mà cô vẫn không hiểu, một hai lần rồi lại ba lần tìm tới cửa nữa thì sao? Đổi nơi có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, tới khi đó cô vẫn không hiểu thì người ở chỗ này nhất định sẽ rất sẵn lòng nhắc cho cô".
Ngẩng đầu lên, anh hỏi cô ta, bây giờ đã hiểu vì sao cô xuất hiện ở chỗ này chưa? Nếu như vẫn không hiểu thì tô nghĩ bạn c*̉a tôi sẽ rất sẵn lòng nhắc cô, đồng thời nói cho cô biết vì sao cô lại không có trong số điện thoại cá nhân c*̉a tôi".
Lời nói này làm cho vành mắt Phương Lục Kiều đỏ ứng, đôi mắt ấy gắt gao nhìn chằm chằm vào Liên Gia Chú.
"Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, đó không phải là chiếc điện thoại đầu tiên mà tôi quẳng đi đâu, tôi nói như vậy cô nghe có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Ý định đứng lên c*̉a Andrew lại lần nữa bị anh họ c*̉a cậu ta ấn trở lại, anh họ Carter c*̉a Andrew có một thân hình c*̉a một cầu thủ bóng bầu dục, tới sân tranh tài c*̀ng đội viên bóng bầu dục chân chính c*̃ng không bị lép vế, sức lực có thể nghĩ c*̃ng biết.
"Lời c*̉a tôi làm cô khó chịu, đúng chứ?" Giọng điệu Liên Gia Chú ra chiều tiếc nuối: "Cô nên nghe lời c*̉a Andrew đồng thời tiếp nhận lời đề nghị c*̉a Andrew, đừng xuất hiện".
Phương Lục Kiều cứ như bị điểm huyệt, đứng yên bất động, mắt đỏ au.
Cô ấy đang cố sức kìm nén nước mắt.
"Đừng như vậy". Nét mặt Tiểu Pháp bất đắc dĩ, "Tình cảm c*̉a tôi và cô chỉ là nói chuyện trong thời gian ba tháng, tôi c*̃ng biết lời này nghe ra rất không có trách nhiệm, nhưng tôi đã cố gắng bù đắp rồi, nếu lần sau cô đi đóng tiền thuê nhà thì chủ nhà c*̉a cô sẽ mang tờ chi phiếu đưa cho cô, tiền không nhiều lắm, nhưng c*̃ng đủ để cho cô tìm một căn phòng trọ ở riêng trong một khu vực có an ninh tốt c*̀ng với tất cả chi phí học tập c*̉a cô ở miền nam nước Pháp sắp tới".
Cuối c*̀ng ____
"Tôi không cần những thứ đó c*̉a anh". Mấp máy khóe miệng, Phương Lục Kiều bật thốt ra một câu.
"Nhưng tôi chỉ có thể cho cô những thứ này". Liên Gia Chú lạnh lùng nói.
Cô gái đơn thuần thế nào c*̃ng không nghĩ ra, chàng trai bởi vì một bản tin tức đêm khuya mà xuất hiện ở cổng nhà cô ấy thế nào lại trở thành dáng vẻ như bây giờ, một người thực sự có cái gọi là tình cảm thời hạn ba tháng sao? Tình cảm này thực sự chỉ có thể duy trì trong ba tháng sao?
Dười ánh mắt c*̉a người trong lòng, lạnh lùng nhếch miệng, nước mắt nhẫn nhịn rất lâu cuối c*̀ng c*̃ng đã chảy dọc theo khóe mắt.
Trong làn nước mắt mơ hồ lại nghe thấy ___
"Tôi rất ghét những giọt nước mắt c*̉a con gái trước khi chia tay, nó luôn khiến các cô gái nhầm tưởng rằng đó là bằng chứng c*̉a tình cảm, kim cương c*̃ng không cao quý bằng nó, nhưng trong mắt đàn ông nó kaij chính là quân cờ rẻ mạt nhất để níu kéo đàn ông, giá trị c*̉a nó thậm chí còn không mở được cái máy đánh bạc".
MM
Hết chương 51!