Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 47.




Chương 47

Trong , Phó Sâm và Hà Thanh Hà được gọi tắt là nhóm hào môn, ai cũng biết bọn họ có tiền, nhưng cụ thể giàu tới mức nào thì không ai rõ.

Chỉ biết lúc thì lôi ra một chiếc máy bay, lúc thì móc ra một con du thuyền, nói chung là rất gây chấn động.

Thân phận thực sự của hai người vẫn là điều bí ẩn, không ai biết Phó Sâm rốt cuộc làm nghề gì, chỉ biết hắn lúc nào cũng có trợ lý theo bên người, mà những trợ lý đó nhìn qua là biết toàn người tinh anh, có thể đoán được sự nghiệp của Phó Sâm rất lớn mạnh.

Bên phía Hà Thanh Hà thì cũng khiến người ta không đoán nổi. Nhìn từ đoạn giới thiệu chương trình, anh giống như một người chồng nội trợ toàn thời gian, lại thêm tính cách khiêm tốn, không hề kiêu ngạo, gương mặt lại xinh đẹp, khiến nhiều người nghĩ anh là mẫu “phu nhân toàn chức” điển hình được tổng tài cưới về, mỗi ngày chỉ cần chăm sóc chồng là đủ.

Nói trắng ra là kiểu nằm không hưởng thụ.

Lần trước ghi hình, Phó Sâm đến trường quay bằng chuyên cơ của nhà họ Phó, lần này mọi người đều theo quán tính cho rằng con du thuyền này cũng là của hắn, chẳng liên quan gì đến Hà Thanh Hà.

Quảng Quân cũng nghĩ vậy, trong lòng y vừa chán ghét người giàu, vừa khao khát trở thành người giàu, khinh thường Hà Thanh Hà là kẻ không lao động mà hưởng nhưng lại âm thầm ghen tị với anh.

Đội viết kế hoạch của y đã từng nhắc nhở, bảo y đừng ăn nói bừa bãi trong chương trình, không có lợi cho việc thu hút khán giả, nhưng y vẫn không kiềm được cái miệng, chỉ cần bắt được cơ hội là lại châm chọc Hà Thanh Hà đầy mỉa mai.

Giờ Phó Sâm lại nói du thuyền là của Hà Thanh Hà, tất cả mọi người kể cả Quảng Quân đều ngây ra.

Thấy đám người kia vẫn chưa phản ứng, Phó Sâm bổ sung: “Du thuyền là tài sản đứng tên em ấy, em ấy là chủ.”

Hướng Bội Lôi biết Hà Thanh Hà là anh trai của Hà Diệc Trúc, nhưng cô không hiểu rõ về nhà họ Hà, chỉ đơn giản cho rằng người nhà nghệ sĩ thì chắc cũng không đến nỗi nghèo, bèn quay sang hỏi nhân viên bên cạnh: “Các anh mượn du thuyền nhà người ta, cũng không biết ai là chủ à?”

Mấy nhân viên nhìn nhau rồi đáp: “Phó tổng nói tìm ngài Tiểu Hà, ngài Tiểu Hà đã đưa chúng tôi số liên lạc của công ty du thuyền, chúng tôi theo phản xạ nghĩ là… ngài Tiểu Hà quản lý việc trong nhà.”

Nói cho cùng vẫn là định kiến.

Phó Sâm nhìn Quảng Quân, lạnh lùng nói: “Không cảm ơn Thanh Hà à?”

Quảng Quân đang cầm ly rượu đứng đó, cứng đờ quay sang nhìn Hà Thanh Hà. Anh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, hòa khí dễ gần, nhưng tuyệt nhiên không mở miệng, không cho Quảng Quân chút bậc thang nào để bước xuống.

Trong lòng Quảng Quân gần như nghiến nát cả hàm răng, nhưng dưới con mắt của bao người, chẳng ai ra tay giúp y gỡ rối, Nhĩ Đông thường ngày nịnh hót y lúc này lại như thể chết lặng. Quảng Quân chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, gượng gạo nói với Hà Thanh Hà: “Cảm ơn ông chủ đã cung cấp du thuyền sang trọng, để chúng tôi có được trải nghiệm tuyệt vời như vậy.”

Tốc độ nói của y chậm chạp, từng chữ như rặn ra từ cổ họng, ngu ngốc cũng nhận ra được y không tình nguyện và cực kỳ lúng túng.

Hà Thanh Hà vẫn dịu dàng như cũ, mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn đâu, không dùng thì cũng đậu không trong cảng, mỗi năm phải đóng hai mươi vạn tiền thuê bến cũng phí.”

Mọi người: “…”

Tính cách Hà Thanh Hà vốn hiền hòa, lúc giao tiếp với mọi người cũng nhã nhặn thân thiện, chưa bao giờ khoe khoang, giờ lại lơ đãng buông ra một câu như vậy, bình thản ra vẻ “phàm nhân đừng hỏi”.

Lúc này nhân viên chương trình mới chợt nhớ ra chuyện anh từng tổ chức trò chơi chia sẻ trúng thưởng, tiện tay chuyển khoản tận tám vạn, nhìn kiểu nào cũng thấy là người rủng rỉnh tiền bạc.

Nhiếp Bình Nhiên đứng một bên ngẩn người nói: “Lương cả năm của tôi cũng chỉ có hai mươi vạn…” mà còn phải làm đến chết.

Chủ đề này có phần nhạy cảm, nói sâu thêm chút nữa là dễ gây phản cảm vì gợi lên tâm lý bài xích nhà giàu, Nghiêm Trung Triết liền đứng ra dàn hòa: “Tiểu Hà quen Phó tổng qua mai mối mà, xuất thân chắc chắn cũng không tệ.” Anh nhìn về phía Hà Thanh Hà, nâng ly: “Dù sao thì cũng cảm ơn chủ thuyền của chúng ta, hôm nay thật sự rất vui.”

Hà Thanh Hà cầm một ly nước trái cây cụng ly với Nghiêm Trung Triết, mỉm cười nói: “Mọi người chơi vui là được rồi.”

Nghiêm Trung Triết vốn luôn là người dẫn dắt bầu không khí, mấy người khác thấy anh cả đã lên tiếng thì cũng lần lượt nâng ly, nói mấy câu xã giao, không khí lại náo nhiệt trở lại.

Quảng Quân lặng lẽ ngồi sang một bên, không nói thêm lời nào.

Lằng nhằng mãi vẫn chưa vào chủ đề chính, đúng lúc này Hướng Bội Lôi lên tiếng: “Được rồi, rượu cũng uống rồi, trái cây cũng ăn rồi, chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện chưa.”

Mấy vị khách mời hiểu rõ, phần tâm sự thế nào cũng không tránh được, liền lập tức tập trung tinh thần nghe Hướng Bội Lôi.

Hướng Bội Lôi nói: “Phần ghi hình lần này không giống lần trước, chủ yếu nhấn mạnh sự đối đầu của hai người, mục tiêu là để khai thác những nội dung sâu hơn giữa từng cặp chồng chồng.”

Cách thiết kế trò chơi lần này khiến mỗi cặp đôi có biểu hiện rất khác nhau, điểm số của họ ở một khía cạnh nào đó cũng phản ánh quan niệm hôn nhân của họ và trạng thái hiện tại trong mối quan hệ với bạn đời.

Hướng Bội Lôi mặc váy dài, trông trưởng thành hơn thường ngày, từ một cô em gái ngọt ngào biến thành một người chị cả thấu hiểu lòng người. Cô nhìn về phía từng người đang ngồi đó, nói: “Hôm nay chúng ta sẽ dùng hình thức thảo luận bàn tròn, đến lượt cặp nào thì đầu tiên khách mời sẽ tự phân tích bản thân, chia sẻ vấn đề mình nhận ra trong hôn nhân, sau đó những người khác cùng thảo luận, có thể nói cho họ biết trong mắt người ngoài, họ là kiểu người như thế nào.”

Khi ở bên nhau đủ lâu, giữa các cặp đôi chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, lâu dần chính họ cũng sẽ nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Tất cả khách mời đã cùng nhau ghi hình hai kỳ chương trình, đối với những người khác ít nhiều cũng đã có hiểu biết, đủ để đưa ra ý kiến.

“Lần lượt theo thứ tự, hôm nay tất cả khách mời có mặt ở đây đều là quan sát viên hôn nhân của chính mình và của người khác.” Hướng Bội Lôi nói: “Vậy thì, cặp đôi nào sẽ lên trước đây?”

Lần tâm sự này là để soi mói bắt lỗi, chẳng ai muốn xung phong làm đầu tàu, ngay cả Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong cũng đều im lặng.

Ngô Kỳ liếc nhìn Nhiếp Bình Nhiên, nói: “Bọn em lên trước đi, dù sao cách bọn em ở bên nhau cũng để mọi người thấy rõ rồi, chẳng có gì cần phải giấu cả.”

Nhiếp Bình Nhiên đẩy đẩy gọng kính, gật đầu: “Đúng vậy, vấn đề giữa em và Ngô Kỳ là bọn em hay cãi nhau.”

Những người khác đều bật cười.

Lúc này Hướng Bội Lôi lấy ra một xấp thẻ nhỏ, rút ra tấm thẻ của Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, vừa nhìn vừa nói: “Trong trò chơi ngày đầu tiên, bốn địa điểm, anh Ngô Kỳ thắng ba trận, bác sĩ Nhiếp thắng một trận, điểm số của hai người rất sát nhau, chứng tỏ không ai nhường ai cả.”

Ngô Kỳ ngẩng cao cằm, kiêu ngạo nói: “Tại sao phải nhường, mạnh ai nấy chơi chứ.”

Hướng Bội Lôi gật đầu: “Đúng là như vậy, ở bãi đá đen, bác sĩ Nhiếp nhét cua vào áo anh, khiến anh bị cua kẹp bị thương, sau đó ở trò xe điện đụng, anh trả đũa húc văng luôn kính của bác sĩ Nhiếp làm gãy gọng kính của anh ấy.”

Các khách mời khác nghe vậy đều khá bất ngờ, mới nghe thì buồn cười, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy hơi quá.

Mọi người đều biết Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên hay cãi nhau, nhưng không ngờ lại nặng tay với nhau như vậy.

Ngô Kỳ là người mẫu, làn da trên người quý giá từng tấc một, chưa kể sinh vật biển biết đâu mang theo vi khuẩn gì, mà Nhiếp Bình Nhiên lại là bác sĩ, sao lại không hiểu chứ. Còn Ngô Kỳ, húc đến gãy gọng kính thì phải dùng bao nhiêu lực chứ, lỡ cái gọng kính gãy đó móc trúng mắt thì nguy hiểm biết bao.

Nếu không nói họ là bạn đời thì chẳng khác gì kẻ thù.

Trong lòng Hà Thanh Hà thầm nghĩ, lúc đó kính của Phó Sâm cũng bị rơi, may là lúc đó mình đụng vào hắn không mạnh lắm.

Hướng Bội Lôi tiếp tục nói: “Còn nữa, ở bãi tắm biển, hai người một người kéo chân, một người đâm thủng phao của người kia, sau đó là ở thủy cung…”

“Được rồi được rồi, dừng dừng dừng, đừng nói nữa.” Đến cả Ngô Kỳ cũng đỏ mặt, huống chi là Nhiếp Bình Nhiên.

Nhiếp Bình Nhiên đỡ trán nói: “Chuyện mất mặt như vậy đừng kể nữa được không.”

Hướng Bội Lôi mỉm cười: “Dù sao sau này chương trình cũng sẽ được phát sóng, tôi chỉ kể cho những khách mời khác nghe, để mọi người xem thử, cách ở bên nhau của họ có vấn đề gì không.”

Nghiêm Trung Triết nói: “Không phải nên tự phân tích trước à.”

Hướng Bội Lôi nhìn sang Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên: “Họ đã tự phân tích rồi, nói rằng vấn đề là hay cãi nhau, mọi người nghĩ sao?”

Nghiêm Trung Triết nhìn Tả Văn Phong bên cạnh, nói: “Thật lòng mà nói, kiểu ở bên nhau như họ thì tôi thấy lạ lẫm lắm, tôi không bao giờ để lão Tả bị thương đâu.”

Câu này vừa nói ra, ngoại trừ các cặp đôi tái hôn, tất cả những người còn lại đều đồng tình.

Nhất là Hà Thanh Hà, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi chuyện như vậy, anh thà để mình bị thương cũng sẽ không làm Phó Sâm bị thương.

Hướng Bội Lôi dẫn dắt mọi người phát biểu: “Những người khác thì sao, hôm nay là buổi tọa đàm, ai cũng hãy nói ra suy nghĩ của mình.”

Lúc này Nhĩ Đông lên tiếng: “Ngô Kỳ và bác sĩ Nhiếp ở bên nhau trông giống như học sinh tiểu học.” Cậu ta làm một động tác xin lỗi về phía cặp đôi tái hôn: “Hai người họ khiến tôi nhớ tới mấy cậu trai hay kéo tóc mấy bạn gái nhỏ ấy.”

Nói đến đây, Hướng Bội Lôi là cô gái duy nhất có mặt liền lên tiếng: “Thật ra con gái rất ghét kiểu hành vi mang danh thích nhưng thật chất là bắt nạt như vậy.” Cô hỏi Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên: “Còn hai người thì sao, khi bị đối phương đối xử như vậy, trong lòng cảm thấy thế nào?”

Liệu có thấy buồn cười không, liệu có chấp nhận một cách thản nhiên không?

Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên không đáp, cũng không lên tiếng.

Khi chủ đề được đẩy từng bước tiến sâu hơn, nội dung càng lúc càng riêng tư, khiến người ta theo bản năng mà đề phòng.

Hướng Bội Lôi kiên nhẫn chờ họ, các khách mời khác cũng đều nhìn về phía hai người.

Một lúc sau, Nhiếp Bình Nhiên nói: “Trong lòng em nghĩ là phải trả đũa lại, nếu không thì thiệt thòi.”

Ngô Kỳ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Không thể thản nhiên chấp nhận sự công kích từ bạn đời, cả hai đều chọn cách đáp trả, không để đối phương dễ chịu.

Loại tâm lý này gần như có thể gọi là oan gia.

Lúc này, Hà Thanh Hà bất ngờ lên tiếng: “Tôi cảm thấy là vì trong lòng họ không cam tâm.”

Thông thường, anh và Phó Sâm rất ít khi tham gia vào cuộc trò chuyện giữa các khách mời, hai người vẫn luôn ở ngoài lề. Mà giữa hai người họ cũng ít khi trao đổi với nhau nên những người khác cũng đã quen với điều đó.

Lần này Hà Thanh Hà lại hiếm thấy chủ động mở miệng.

Hướng Bội Lôi nhìn anh, khích lệ anh nói tiếp.

Hà Thanh Hà mím môi, nói: “Tôi cảm giác được trong lòng họ có oán khí, chắc chắn có một vấn đề rất lớn đang dằn vặt họ, khiến họ không thể giải tỏa được, chỉ có thể trút lên đối phương.”

Anh nói xong, hiện trường rơi vào im lặng.

Sự im lặng quen thuộc này thường xuyên xuất hiện giữa anh và Phó Sâm, Hà Thanh Hà cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ anh làm lây sang cả những người khác rồi?

Một lúc sau, Tả Văn Phong cười thoải mái một tiếng, nói: “Tiểu Hà nói vậy, đúng là có cảm giác đó thật.”

Nghiêm Trung Triết gật đầu: “Hai người bọn họ lúc nào cũng cáu kỉnh.”

Hướng Bội Lôi cẩn trọng hỏi Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên: “Vậy… hai người có muốn chia sẻ câu chuyện của mình không? Nếu không muốn cũng không sao.”

Ngô Kỳ kéo nhẹ khóe miệng, nói: “Đã lên chương trình rồi, vốn dĩ cũng không định giấu, chỉ là nói ra thì không được hay ho cho lắm.”

Dù sao thì hai người cũng từng ly hôn.

Ngô Kỳ nghiêng đầu nhìn Nhiếp Bình Nhiên, Nhiếp Bình Nhiên lại quay đi không chịu nhìn hắn.

Ngô Kỳ cười nhạt: “Phải nói thế nào nhỉ, tôi là người mẫu, ra đời kiếm sống từ rất sớm, trải nghiệm nhiều, vòng quan hệ cũng khá phức tạp.”

Hắn nói đến đây thì khựng lại, giọng trầm hẳn xuống: “Nhiếp Bình Nhiên không tin tôi.”

Nhiếp Bình Nhiên nghe vậy, khẽ động đậy, nhưng không nói gì.

Ngô Kỳ nói tiếp: “Em ấy luôn nghi ngờ tôi có người khác bên ngoài, mỗi lần tôi về muộn một chút là bắt đầu hỏi đông hỏi tây, em ấy không tin lời giải thích của tôi, nói chuyện cứ bóng gió mỉa mai.”

“Tôi đi nước ngoài diễn, một ngày em ấy có thể gọi tôi năm cuộc, tôi đang làm việc không nghe máy, em ấy liền nổi giận.”

“Nói chung là cực kỳ ngột ngạt.”

Nhiếp Bình Nhiên trừng mắt nhìn Ngô Kỳ, không thể tin nổi: “Anh đúng là chỉ biết kể xấu tôi, nói như thể tôi là kẻ cuồng kiểm soát vậy, anh thì chẳng có lỗi gì à.”

Cậu tức tối quay sang những người khác: “Lúc tụi tôi cưới nhau, bạn trai cũ của anh ấy đủ ngồi kín một bàn.”

Ngô Kỳ nói: “Làm gì mà nói quá thế, có người chỉ là quan hệ hợp tác, bạn bè bình thường thôi, cũng bị em tính vào.”

Nhiếp Bình Nhiên không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Sau khi kết hôn rồi, vẫn có người dính dáng đến anh ấy không dứt.”

Ngô Kỳ bực bội vò đầu: “Em đúng là hay suy diễn quá mức, người trong giới thời trang vốn cởi mở, có khi chỉ là mấy động tác thân mật thông thường thôi mà em cũng nghĩ quá lên.”

Nhiếp Bình Nhiên sa sầm mặt: “Tôi có bệnh sạch sẽ về tâm lý, không chịu nổi cái kiểu chơi bời phóng túng của các anh.”

Hai người trước mặt các khách mời khác và trước ống kính cứ thế trách móc lẫn nhau.

Mọi người nhìn nhau, đến lúc này thì vấn đề giữa hai người trong nhóm tái hôn đã bị phơi bày triệt để.

Không ai lên tiếng ngăn cản Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, đợi đến khi cả hai tự nhận ra mới dần im lặng.

Nhiếp Bình Nhiên thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh, nói: “Đoạn này có thể cắt đừng phát sóng không?”

Lúc này Quảng Quân cười cười: “Hôm qua tôi cũng muốn cắt cảnh mình rơi xuống nước, đạo diễn không đồng ý.”

Nhiếp Bình Nhiên mím môi: “Thôi, sao cũng được.”

Nghiêm Trung Triết thở dài, nói với hai người: “Anh đã nhìn ra rồi, vấn đề của các cậu không phải là cuồng kiểm soát hay chơi bời gì, mà là khác biệt quan niệm từ gốc rễ.”

Những người khác cũng gật đầu đồng tình.

Nói cho cùng, hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, tuy bước vào hôn nhân nhưng lại không thể chấp nhận lối sống của đối phương, nên mới sinh ra hoài nghi dẫn đến công kích lẫn nhau.

Hà Thanh Hà ngơ ngác nhìn Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên.

Anh luôn tìm hiểu hôn nhân của người khác để học hỏi, mà đối tượng anh chọn học đều là những cặp vợ chồng trông có vẻ ân ái, đây là lần đầu tiên anh thấy một đôi mâu thuẫn trầm trọng đến vậy.

Chủ đề tâm sự hôm nay là tìm ra vấn đề, chuyện của hai người trong nhóm tái hôn xem như đã kể gần hết, lúc này Hướng Bội Lôi nhìn về phía Phó Sâm, người từ đầu đến giờ vẫn chưa nói câu nào, thân thiện hỏi: “Ngài Phó có ý kiến gì không?”

Phó Sâm ngẩng đầu lên, trông cứ như một cỗ máy vừa được khởi động lại.

Nói thật thì, những điều người khác nói nãy giờ hắn đều không chú ý nghe, không phải vì khinh thường, mà là hắn không thể hiểu được.

Không hiểu được hành vi của Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, cũng không hiểu cảm xúc kích động của họ.

Trong mắt hắn, đây là một cuộc hôn nhân không phù hợp, hai người ngay từ đầu đã không nên ở bên nhau.

Đây là kết luận hắn đưa ra dựa trên lý trí và logic, chắc chắn không sai.

Cho nên dù miễn cưỡng kết hôn thì cuối cùng cũng sẽ ly hôn.

Nhưng nếu phân tích sâu hơn, lại có thêm kết luận mới.

Phó Sâm nói: “Không có gì để nói cả, chẳng phải họ đã tái hôn rồi sao, chứng tỏ họ đã tìm được điểm cân bằng.”

“Đã dám tái hôn thì có nghĩa là cái cân đó đủ vững chắc, cũng chẳng cần phải lo nghĩ gì.”

Hắn không hiểu cảm xúc, cũng không quan tâm đến giằng co đau khổ trong tâm lý, hắn chỉ nhìn vào hiện tượng, rồi từ hiện tượng mà suy ra, chỉ đơn giản như vậy.

Hết chương 47.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận