Tối thứ sáu, Diệp Thanh Dương về nhà theo đúng hẹn.
Lúc cậu về tới nhà cũng đã muộn lắm rồi, khoảng 10 giờ tối, cả nhà Diệp Hồng chờ lâu đến bực cả mình, thấy cậu về còn nhỏ giọng oán trách một câu: “Sao về muộn vậy, không biết mọi người ở nhà đang chờ à?”“Không sao đâu.” Vương Việt nói: “Bị lỗ cô chú cũng không trách con.”Diệp Thanh Dương không nói nhiều, vào phòng thay quần áo tắm rửa rồi leo lên giường nằm.
Diệp Thanh Dương trả lời: “Con có việc đột xuất nên về muộn. À đúng rồi, chị ơi, em mang tiền về cho chị đây.”Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu đúng là đồ trẻ con.“Chúng ta chỉ làm lần này thôi, xong rồi thì coi như không dính dáng gì đến nữa.”Lục Cảnh Trừng giả vờ nói: “Sao em lại hỏi vậy?”
Vương Tuệ nghe vậy thì mọi oán giận đều bay mất, gương mặt tràn đầy vui vẻ: “Thật không? Nhanh quá vậy!”“Em không cần anh phải trưởng thành quá đâu.” Cậu nói: “Tiểu Cảnh, anh cứ như bây giờ là tốt lắm rồi. Em cũng chưa trưởng thành cho nên anh đừng trưởng thành sớm quá, chúng ta cùng nhau trưởng thành nhé.”Cái đồ yêu tinh dính người này, giỏi tính toán thật đấy, còn biết phải gây ấn tượng tốt với người kia vào lần hẹn hò đầu tiên!
Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Vốn không nhanh được đến thế, lúc thanh toán em có hỏi bạn em một chút, chỗ tiền này còn phải đợi một tuần nữa mới lấy được, tổng cộng là khoảng 5 ngàn 8, em làm tròn cho chị thành 6 ngàn, chị có thể lấy luôn.”Bây giờ cậu mới phát hiện, những phân vân do dự lúc trước của cậu chẳng có ý nghĩa gì, sức quyến rũ của Lục Cảnh Trừng đối với cậu thật sự quá lớn, cong hay không thì đôi mắt cậu chỉ nhìn về phía Lục Cảnh Trừng mà thôi.
Giọng điệu của Vương Tuệ dịu hẳn đi: “Dương Dương, em tốt quá, không hổ là em trai ngoan của chị.”Diệp Thanh Dương bị hắn làm cho bật cười.
Diệp Thanh Dương nở nụ cười, chuyển cho Vương Tuệ 6 ngàn tệ.Diệp Thanh Dương nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, vừa có vẻ mạnh mẽ vừa mang theo nét trẻ con khi tức giận.
Vương Tuệ nhận được tiền, suy nghĩ một lát lại gửi về cho cậu: “Tạm thời chị không cần tiền lắm, Dương Dương em cứ cầm lấy đi, bao giờ kiếm được lãi nhiều hơn thì gửi cho chị.”“Em thấy việc này được đấy!” Diệp Hồng nói: “Anh xem đấy, hôm nay Tuệ Tuệ đã lấy được tiền rồi, nhanh như vậy cơ mà.”
“Vâng.” Diệp Thanh Dương nói.“Cô nói vậy con lại càng không thể đồng ý, đầu tư tất nhiên là phải có lỗ có lãi, đâu thể ăn không của người ta được.”
Cậu chậm rãi quay người, hỏi Diệp Hồng: “Còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì con về phòng đây. Ngày mai con có việc bận, ăn cơm trưa xong sẽ đi luôn.”Diệp Thanh Dương chui vào, cởi balo ra.Diệp Thanh Dương cười: “Được.”
“Việc gì mà gấp thế.” Diệp Hồng kinh ngạc nói: “Lâu rồi mới về nhà một lần, ở lại thêm một ngày đi, cô mua cá cho con ăn.”“Ăn cơm chưa?” Lục Cảnh Trừng hỏi.Diệp Thanh Dương mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên mặt hắn.
Diệp Thanh Dương từ chối nói: “Thôi không cần đâu ạ, con còn có việc, cô cứ làm cơm trưa thôi, con ăn xong rồi đi.”“Ừ.” Vương Việt gật đầu: “Bảo nó nhất định phải mau chóng mang tiền về.”Diệp Thanh Dương không vội trưởng thành nga lập tức, cho nên cậu cũng sẽ cho Lục Cảnh Trừng thời gian để từ từ trưởng thành.
Diệp Hồng liếc nhìn Vương Việt một cái, ánh mắt không rõ có ý gì.Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Vốn không nhanh được đến thế, lúc thanh toán em có hỏi bạn em một chút, chỗ tiền này còn phải đợi một tuần nữa mới lấy được, tổng cộng là khoảng 5 ngàn 8, em làm tròn cho chị thành 6 ngàn, chị có thể lấy luôn.”Lục Cảnh Trừng xem xong cả bộ phim mà trong đầu hắn chỉ toàn là nụ hôn của Diệp Thanh Dương lúc nãy.
Diệp Thanh Dương không nói nhiều, vào phòng thay quần áo tắm rửa rồi leo lên giường nằm.
Hôm nay cậu hơi buồn ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Cảnh Trừng: [Em ngủ trước đây, anh ngủ ngon, trưa mai gặp.]Lục Cảnh Trừng giơ tay gõ đầu cậu một cái: “Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến anh nữa, trong đầu em ngoài anh ra thật sự không còn gì nữa sao?”Giọng điệu của Vương Tuệ dịu hẳn đi: “Dương Dương, em tốt quá, không hổ là em trai ngoan của chị.”
Lục Cảnh Trừng lúc này đang học bài, trả lời ngắn gọn: [Ừ.]Điểm khác nhau là, trước khi cong thì cậu chỉ có thể cảm thán hắn thật đáng yêu mà thôi, còn bây giờ cậu không chỉ nghĩ mà còn có thể hành động nữa!
Suy nghĩ một lúc, hắn lại bổ sung một câu: [Em ngủ ngon, mơ đẹp nhé.]“Được.”
Diệp Thanh Dương thấy bạn trai mình ngọt ngào quá, gửi cho hắn một sticker hôn hôn rồi mới đặt điện thoại xuống.“Còn có tri thức nữa.” Diệp Thanh Dương nói: “Có anh và tri thức là đủ rồi, không cần thêm gì nữa.”Lục Cảnh Trừng rất tự hào: “Không hề nha, anh trưởng thành rồi.”
Ở phòng bên kia, Diệp Hồng và Vương Việt vẫn còn đang phân vân do dự.Cậu chậm rãi quay người, hỏi Diệp Hồng: “Còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì con về phòng đây. Ngày mai con có việc bận, ăn cơm trưa xong sẽ đi luôn.”“Vậy anh thích xem phim hơn hay là thích em hơn?”
“Em thấy việc này được đấy!” Diệp Hồng nói: “Anh xem đấy, hôm nay Tuệ Tuệ đã lấy được tiền rồi, nhanh như vậy cơ mà.”“Chú đã nói không sao rồi con còn sợ cái gì? Hay là con không muốn giúp cô chú kiếm tiền?”
“Nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn lắm.”Lục Cảnh Trừng:!!!Huhu đáng yêu chếc mất > tôi cũng bị tiểu đường luôn rồi >