Nhị tiểu thư tri phủ Hoài Đức - Tố Ngôn xinh đẹp, lương thiện, công dung ngôn hạnh vẹn toàn. Nay ban hôn cho tứ vương gia Minh Cát. Khâm thử
Nghe xong chiếu ban hôn cả phủ tri phủ ngơ ngác. Tố Ngôn tuy là đích nữ nhưng sau khi đại phu nhân qua đời, cả phủ tướng gần như quên đi sự tồn tại c*̉a nàng. Đến chính nàng c*̃ng không còn coi mình là tiểu thư c*̉a phủ thừa tướng nữa rồi. Phụ thân bỏ mặc nàng, nương bỏ lại nàng. Kế mẫu luôn ngấm ngầm hại nàng. Tỉ muội c*̀ng cha khác mẹ luôn tìm đủ cách bắt nạt nàng.
Họ luôn được phụ thân ban cho cực phẩm vua ban, sử dụng gấm lụa hàng đầu còn nàng thì không y phục c*̉a nàng là dùng lại c*̉a nương. Lúc nương qua đời, phụ thân sai bỏ toàn bộ quần áo c*̉a nương. Nàng lén đi nhặt về. Nàng lưu luyến mùi thơm c*̉a nương. c*̃ng may nàng nhặt lại y phục c*̉a nương về vì sau đó phụ thân không có ban phẩm cho nàng nữa. Để nàng hoàn toàn tự sinh tự diệt. Nàng buồn nàng đau lòng nhưng nàng biết phụ thân không yêu nương. Nương dù là thê tử kết tóc c*̉a phụ thân nhưng là do ông bà nội ép phụ thân cưới nương về lúc cha còn chưa đi thi cử thành tài. Vì thế đại ca c*̉a nàng c*̃ng không phải con c*̉a nương là con c*̉a kế mẫu. Sau khi phụ thân đỗ đạt niệm tình nương chăm sóc ông bà nội bấy lâu ms đón nương lên kinh thành rồi sau đó 1 đem say rượu phụ thân bước nhầm phòng c*̉a nương nên ms có nàng. Nàng biết nương vẫn 1 lòng coi phụ thân bằng trời. Còn phụ thân chưa bao giờ để ý đến nương.
Nàng còn nhớ khi nương bệnh, nàng chạy đến cầu xin phụ thân chữa bệnh cho nương. Cuối c*̀ng chỉ nghe được câu "Được rồi". Đến khi đại phu mà phụ thân đưa đến thì nương chỉ còn lại hơi tàn. Trước khi ngắm mắt nương cầm lấy tay nàng nói
Tiểu Ngôn, con phải tìm một người con yêu và yêu con. Đừng như nương chỉ mãi trông về 1 ngươi không thương mình thật vất vả. Đừng trách cha con.
Rồi nương nàng cứ thế ra đi. Bỏ nàng lại giữa những người thân xa lạ này.
Sau khi nương mất, nơi ở c*̉a mẹ con nàng càng vắng vẻ. Người hầu bị kế mẫu rút về hết chỉ để lại cho nàng Tiểu Hương, con nhỏ ngốc đó c*̃ng nhất quyết không đi. Cứ thế 2 người nương tựa vào nhau. Nương dạy nàng rất nhiều, nấu nướng thêu thùa may vá. Nương đều dạy nàng cả. c*̃ng may vì thế mà nàng sống c*̉a phủ tri huyện đến 8 năm mà không cần 1 chút hỗ trợ nào từ tri phủ.
Khi nhận được chỉ ban hôn này, nàng thật sự bất ngờ, nàng chỉ là tiểu thư bị lãng quên ở tri phủ nhỏ nhoi nàng, nàng chưa từng gặp qua Tứ Vương gia sao lại có thể được ban hôn chứ. Nàng thật sự mơ hồ. Ngay hôm sau, lễ vật chuyển tới thật sự vô c*̀ng hoành tráng, xa hoa đến ngỡ ngàng.
Chính vì thế mà cả tri phủ c*̃ng tất bật. Lo cuả hồi môn cho nàng. Rất nhanh ngày thành hôn đã tới. Cả phủ tri phủ rộn ràng. Tuyệt nhiên c*̃ng không ai để ý đến tâm trạng c*̉a nàng. Ngồi trong phòng nàng vô c*̀ng hồi hộp. Nàng thật sự hồi hộp, lo lắng. Nàng sợ nàng giống nương, trông chờ mãi vào 1 tình yêu vô vọng.
Trước giờ xuất giá, phụ thân gọi nàng tới gặp. Phụ thân nói
Chắc ngươi c*̃ng biết ta vs nương ngươi là như thế nào. Ta không tham luyến quyền thế gì. c*̃ng không hi vọng gặp lại ngươi. Ngươi là sai lầm c*̉a ta
Nàng nở 1 nụ cười thê lương, ánh mắt tràn ngập sự đau thương
Cha, 20 năm nay con chưa bao giờ dám gọi 1 tiếng này. Cha không cần nương con biết. Nhưng con chỉ muốn nói với cha, trước khi nương mất, nương vẫn hi vọng con không hận cha. Nếu cha muốn đoạn tuyệt. Vậy được Tố Ngôn xin cáo biệt. Mong ngài bảo trọng.
Nàng vội quay đi, trước giờ nàng luôn nhìn đại ca, tam muội, tứ đệ mà ước ao. Phụ thân luôn bế họ, cưng nựng họ còn nàng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Thật ước ao 1 lần được bám lên cánh tay c*̉a phụ thân. Nhưng không bao giờ thành hiện thực. Cho đến hôm nay, nàng xuất giá phụ thân ném cho 1 câu từ nàng. Đau đớn vỡ tan tràn ngập lòng nàng. 8 năm nay, nàng chưa được hưởng 1 phần tình thân nào.
Ngày hôm nay, lúc có người nói cha gọi. Lòng nàng vui mừng vô c*̀ng. Nàng hi vọng cha sẽ dặn dò nàng gì đó. Không ngờ lại là gọi nàng đến để từ mặt nàng.
Nàng phải chấp nhận thôi. Từ giờ nàng thật sự không còn nhà để về rồi.
Khoảnh khắc nàng đội lên đầu mũ phượng, khoảnh khắc bà mối dìu nàng ra kiệu hoa. Là giây phút nàng biết nàng là 1 đứa trẻ mồ côi thật sự rồi. Nàng cố ngăn nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
Kiệu hoa dập dìu lên xuống giống như tâm trạng c*̉a nàng lo lắng, hồi hộp. Nhưng nàng c*̃ng hi vọng phu quân c*̉a nàng sẽ cho nàng chút hơi ấm tình thân. Nàng thật sư khao khát.
Cuối c*̀ng kiệu hoa c*̃ng dừng lại.
Đến nơi rồi sao?
Nàng thầm nghĩ. Bà mối lại đưa nàng vào trong. Hành lễ xong nàng đưa vào tân phòng. Nàng vô c*̀ng hồi hộp. Bỗng nàng nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi tiến về phía nàng. Tim nàng c*̃ng nảy theo tiếng bước chân đó.
Phu quân c*̉a nàng tới rồi