Phùng Lộ Phi bèn hỏi:
- Làm sao anh có những bức hình này vậy? Nhìn trông rõ nét hơn mấy bức tôi chụp nhiều.
- Có thì có thôi.
Đúng là một câu trả lời chẳng ra làm sao. Phùng Lộ Phi cũng không quá ngạc nhiên về câu nói này.
- Sao vậy? Không muốn à? Nếu không muốn thì trả mấy bức hình này lại cho tôi, em tự chụp hình khác.
- Không, sao có thể trả anh được chứ. Khởi công dự án đã kết thúc từ lâu, tôi kiếm ra đâu được ảnh khác.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi với ánh mắt có chút “gian tà”, hỏi một câu ngắn gọn:
- Chỉ thế thôi?
- Hả?
- Em không có lấy một câu cảm ơn nào sao? Vất vả lắm tôi mới có được mấy tấm hình này đấy.
- Ồ, vậy thì tôi phải cảm ơn anh Từ tổng giám đốc, anh thật sự đã vất vả quá rồi. Còn bây giờ hết giờ rồi, tôi xin phép đi trước. Chào anh. Và cũng cảm ơn anh lần nữa vì buổi phỏng vấn hôm nay. Khi nào bài này viết xong thì tôi sẽ gửi cho anh xem.
- Đợi đã.
Phùng Lộ Phi đang định rời đi thì anh gọi lại. Cô miễn cưỡng quay lại nhìn anh, hỏi:
- Còn chuyện gì nữa?
- c*̃ng đến giờ ăn trưa rồi.
- Thì làm sao?
- Đi ăn c*̀ng tôi.
Phùng Lộ Phi nhất thời không nói được gì.
............................................
Bọn họ c*̀ng đi ăn bữa trưa.
Ngồi ăn được một lúc, Phùng Lộ Phi vẫn không hiểu tại sao Từ Dịch Phàm lại đồng ý cho cô phỏng vấn anh. Không thể kiềm chế được sự tò mò, cô ngẩng đầu lên hỏi anh:
- Sao anh lại nhận lời phỏng vấn c*̉a tôi vậy? Thật lòng mà nói thì ban đầu tôi không nghĩ sẽ phỏng vấn anh đâu. Tôi chỉ là hỏi anh như vậy thôi. Thật không ngờ anh đồng ý.
- Không biết. Tôi không biết tại sao lại nhận lời phỏng vấn c*̉a em nữa. Mà chuyện đó có quan trọng không?
- c*̃ng không.
Từ Dịch Phàm uống một ngụm rượu rồi nói:
- Em cần gì phải đi làm như thế, tôi có phải không nuôi nổi em đâu mà phải đi làm việc chứ. Vừa mệt mà lương lại chẳng có bao nhiêu. Có cần tôi đưa thẻ cho em không?
- Tôi nói rồi, tôi không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai cả. Sống bằng tiền mình làm ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Còn thẻ c*̉a anh, tôi không muốn. Đó là tiền c*̉a anh chứ đâu phải tiền c*̉a tôi.
- Ngày mai c*̀ng tôi về thành phố A.
- Ừ.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, anh cứ nghĩ là cô sẽ thẳng thừng từ chối, nhất quyết không chịu đi c*̀ng anh. Nhưng thật không ngờ Phùng Lộ Phi lại đồng ý nhanh như vậy.
- Tôi cứ nghĩ là em không muốn đi c*̀ng tôi. Hôm qua từ chối, bây giờ lại đồng ý rồi à?
- Có gì đâu mà phải từ chối chứ, đồng ý không tốt hơn à. Dù sao theo lịch trình thì ngày mai tôi c*̃ng phải về thành phố A. Đi c*̀ng anh c*̃ng chẳng có vấn đề gì cả, chỉ sợ tôi sẽ là vật cản không đáng có cản trở anh và Tống tiểu thư kia thôi. Anh không thấy bất tiện chứ?
Nghe đến đây Từ Dịch Phàm bật cười.
- Vật cản không đáng có? Em là cộng tác viên của báo nên nói năng cũng thật đặc biệt.
- Chứ còn gì nữa. Trước đây tôi đã từng nói sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư c*̉a anh. Chuyện hôm qua hai chúng ta ở trong thang máy, có vẻ cô Tống tiểu thư ấy... À mà này, hô, qua anh và Tống tiểu thư đó không vì chuyện này mà cãi nhau đấy chứ? - Em thật biết quan tâm đến tôi nhỉ? Tôi có nên cảm kích vì tấm lòng này của em không đây?
- Anh đúng là toàn nói những câu linh tinh. Con người sống thì phải biết quan tâm đến những người khác chứ. Tôi cũng là con người. có phải sống như người vô hồn đâu.
Anh nhìn cô, cô đang ăn rất tự nhiên.
- Dù sao thì mối quan hệ giữa tôi và Tống Nhã Nhược c*̃ng đã kết thúc lâu rồi. Từ nay trở đi em c*̃ng không cần nhắc đến cô ấy kèm theo từ “người tình c*̉a tôi” nữa đâu.
Phùng Lộ Phi bất giác dừng đũa, ngẩng đầu lên nhìn Từ Dịch Phàm với vẻ ngạc nhiên!