Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Chương 249.




Máy bay lướt qua tầng mây.

Dung Vọng Thiên vốn định gọi Dung Ngộ về nhà ăn cơm, dù gì cô cũng là con gái ruột, cùng chung huyết mạch. Nhưng rõ ràng, trước mặt nhà họ Kỷ, ông lại giống như một người ngoài.

Ông còn đang do dự thì Dung Ngộ đã lên xe của nhà họ Kỷ.

Người đến đón là Kỷ Cảnh Xuyên.

Vừa lái xe cậu vừa nói:

“Ông nội, bà cố, trong nhà có khách, là người nhà họ Thịnh ở Kinh Thành, vừa mới tới không lâu.”

Sắc mặt Kỷ lão gia lập tức không vui.

Đại thiếu gia nhà họ Thịnh kia, quá không biết điều, cứ nhìn chằm chằm vào mẹ ông, khiến ông khó chịu.

Trước đây vị tiên sinh Mẫn Kiến Thâm kia, tuy ông cũng không ưa, nhưng ít nhất là người bình thường. Nếu mẹ mà yêu đương với Mẫn Kiến Thâm, ông cố gắng một chút thì vẫn có thể chấp nhận được.

Còn vị đại thiếu gia nhà họ Thịnh này, nói dễ nghe là mắc chứng tự kỷ, nói khó nghe thì… không phải người bình thường. Vô lễ, không hiểu chuyện, động tay động chân, nhìn đã thấy ngứa mắt.

Kỷ lão gia bĩu môi, định nói vài câu.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa gây ra họa lớn, suýt nữa hại c.h.ế.t A Uyên… Đã phạm lỗi, thì phải ngoan ngoãn mấy hôm mới dám lên tiếng trở lại.
Thế là ông im lặng.

Xe nhanh chóng chạy đến khu Phù Dung trang viên.

Dung Ngộ chưa kịp xuống xe, Kỷ Chu Dã đã nhanh chân chạy tới mở cửa, cúi người khẽ nói:

“Bà cố, người họ Thịnh này rất kỳ lạ…”

Cậu đối với vị đại thiếu gia nhà họ Thịnh kia cực kỳ không vừa mắt.

Từ lúc bước vào cửa nhà họ Kỷ đến giờ, người đó cứ mở to đôi mắt đen láy nhìn khắp nơi, lúc thì sờ cây, lúc thì sờ tường, thậm chí vừa nãy còn sờ cả mặt cậu.

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cậu bị một người đàn ông không quen biết sờ mặt, cảm giác… thật khó chịu.

May mà người kia không dán mắt vào cậu quá lâu, mà chuyển sang chơi với Đoá Đoá, bế bổng lên cao, cõng cưỡi ngựa, nhanh chóng chinh phục được trái tim con bé.

Dung Ngộ bước xuống xe, nhìn về phía bãi cỏ.

Dưới ánh hoàng hôn, Thịnh Thanh Diễn bế Đoá Đoá tung lên cao, rồi chuẩn xác đón lấy. Đoá Đoá cười khanh khách, nhưng những người đứng xem thì tim như nhảy lên tận cổ.

Đặc biệt là Kỷ lão gia, ông thất thanh:

“Này cậu kia, thả Đoá Đoá xuống, coi chừng ngã con bé!”

Thịnh Từ Viễn, đang quay video, cất điện thoại đi và bước lại:

“Ông Kỷ yên tâm, anh tôi có chừng mực. Anh ấy từng học ở trường quân đội, thể lực năm nào cũng hạng nhất tuyệt đối. Đoá Đoá nặng chừng này, chẳng là gì với anh tôi cả.”

Dung Ngộ hỏi:

“Anh ấy từng học ở trường quân đội?”

“Anh tôi tuy mắc chứng tự kỷ nhưng khả năng học tập không hề thấp, tự học từ nhỏ, thi đỗ cấp 2, cấp 3 và vào được trường quân đội ở Kinh Thành.” Thịnh Từ Viễn nói đầy tự hào, “Nếu không vì giao tiếp hạn chế, giờ chắc anh ấy đã là một quân nhân xuất sắc.”

Kỷ Chu Dã đầy vẻ không tin:

“Anh ta mà cũng thi đỗ trường quân đội Kinh Thành?”

Đó là trường đại học trọng điểm, điểm chuẩn khoảng 650.

Một người không bình thường như vậy, làm sao có điểm cao như thế?

Thịnh Thanh Diễn thấy Dung Ngộ đã về, liền đặt Đoá Đoá xuống, chạy nhanh về phía cô. Có lẽ anh muốn đứng sát bên cô, nhưng bên trái cô là Kỷ lão gia, bên phải là Kỷ Chu Dã, không còn chỗ trống.

Anh liền… nép vào cạnh Kỷ Chu Dã.

Kỷ Chu Dã lập tức cảm giác da đầu tê dại, nổi hết da gà, vội vàng chà tay vào cánh tay mình rồi lảng ra xa.

“A Ngộ.”

Thịnh Thanh Diễn nép vào cạnh Dung Ngộ, khẽ gọi một tiếng.

Kỷ lão gia lập tức “xù lông”:

“A Ngộ cái gì! Đó là tên cậu có thể gọi sao? Hoặc gọi Dung tiểu thư, hoặc gọi đúng tên!”

Chỉ có những người cùng bậc như chú Đường mới được gọi “A Ngộ”.

“A Ngộ.”

Thịnh Thanh Diễn lại gọi thêm lần nữa, như cố ý chọc tức Kỷ lão gia.

Kỷ lão gia trừng mắt:

“Cậu đang khiêu khích tôi đấy à? Một hậu bối mà dám khiêu khích bậc trưởng bối như tôi sao?”

“Được rồi, Anh Bảo.” Dung Ngộ bất đắc dĩ, “Tôi đói rồi, ông đi bảo quản gia dọn cơm đi.”

Kỷ lão gia tức tối bỏ đi.

Thịnh Từ Viễn lúng túng kéo anh trai:

“Anh, anh đã gặp Dung Ngộ rồi, giờ mình về nhà nhé, được không?”

Môi mỏng của Thịnh Thanh Diễn mím chặt lại.

Anh mở to mắt nhìn Dung Ngộ, cảm xúc trong ánh mắt dễ dàng để người khác đọc được.
Dung Ngộ lên tiếng:

“Đã đến rồi thì ăn bữa cơm trước đã.”

Mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn.

Vì có khách đến, lại đông người nên đổi sang phòng ăn kiểu Tây, bàn dài. Dung Ngộ như thường lệ ngồi ở vị trí chủ tọa, Kỷ lão gia và Kỷ Chỉ Uyên ngồi ở vị trí bên dưới cô, những hậu bối khác lần lượt ngồi về phía sau.

Thịnh Từ Viễn sợ anh trai lại vô ý mà bị ghét, nên hai tay nắm chặt cánh tay của Thịnh Thanh Diễn.

Cho đến khi Kỷ lão gia lên tiếng:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, phải đợi tôi mời mới chịu ngồi à?”

Thịnh Từ Viễn lập tức kéo anh trai ngồi xuống.

“Bạn học Thịnh, đừng gò bó.” Dung Ngộ nói, “Tôi biết tình trạng của anh trai cậu, cậu đừng lúc nào cũng thấy ngại hay khó xử.”

Thịnh Từ Viễn thực ra có rất nhiều thắc mắc.

Ví dụ, đây là nhà họ Kỷ, tại sao Dung Ngộ lại sống ở đây quanh năm?

Ví dụ, vì sao ở bàn ăn nhà họ Kỷ, Dung Ngộ lại ngồi ở ghế của bậc trưởng bối?

Lại ví dụ, vì sao phải đợi Dung Ngộ gắp đũa trước thì những người khác mới bắt đầu ăn…

Nhưng, mỗi nơi có tập tục riêng, chuyện nhà người khác thì cậu cũng không tiện hỏi. Cậu chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp thêm thức ăn cho Thịnh Thanh Diễn.

May mắn là bữa cơm diễn ra suôn sẻ.

Ăn xong, Kỷ lão gia ung dung hỏi:

“Thịnh nhị thiếu, cần tôi sắp xếp tài xế đưa hai người về không?”

Ý tiễn khách đã quá rõ ràng.
Thịnh Từ Viễn cũng định cáo từ.

Tuy anh trai ở đây càng lúc càng giống một người bình thường, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà họ Thịnh, ở lâu sẽ khiến người ta khó chịu, lần sau muốn đến sẽ khó hơn.

Nhưng lúc này Dung Ngộ lại mở miệng:

“Bạn học Thịnh, cậu và anh trai ngồi thêm chút nữa, tôi muốn lấy cho anh trai cậu xem vài thứ.”

Cô lên lầu, ở bàn trang điểm lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong toàn là những món đồ cũ của cô, chủ yếu là ảnh và thư từ. Cô nghĩ một chút, rồi lấy thêm một chiếc đồng hồ quả quýt được bảo quản rất tốt trong ngăn kéo, mang xuống lầu.

Vừa thấy những bức ảnh trong tay cô, thần sắc Thịnh Thanh Diễn liền thay đổi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh cô và Kỷ Tranh tay trong tay bước vào nhà thờ làm lễ kết hôn, hơi thở của anh lập tức trở nên dồn dập.

Ánh mắt Dung Ngộ khẽ rung động.

Từ khi hiểu chuyện, người này đã bắt đầu sưu tầm những vật kỷ niệm của nhóm du học sinh kia, đặc biệt là ảnh và tư liệu về cô, đều giữ lại từng thứ một.

Cô nghĩ, có phải trong tiềm thức, có một sức mạnh vô hình mách bảo anh rằng anh có liên quan tới nhóm du học sinh đó, khiến anh theo bản năng mà thu thập…

Bản năng ấy, không chỉ thể hiện ở việc sưu tầm ảnh.

Mà còn ở thiện cảm vô cớ dành cho cô.

Cũng ở sự gần gũi tự nhiên với từng người trong nhà họ Kỷ…

Cô có thể xuyên không tới đây.

Vậy còn Kỷ Tranh thì sao?

Dung Ngộ cầm chiếc đồng hồ quả quýt đưa qua:
“Cái này… anh xem thử?”

Chiếc đồng hồ chạm khắc hoa mẫu đơn uốn lượn, trải qua gần một thế kỷ vẫn nguyên vẹn, kim đồng hồ vẫn tích tắc chạy. Mở ra, bên trong nắp có bốn chữ được khắc bằng lưỡi d.a.o quân dụng: Kỷ Tranh, Dung Ngộ.

Đây là tín vật đính ước năm xưa Kỷ Tranh tặng cô.
Hai chiếc đồng hồ y hệt nhau, cô và Kỷ Tranh mỗi người giữ một chiếc.

“Kỷ… Kỷ Tranh…”

Giọng Thịnh Thanh Diễn khàn khàn như đá mài trên kính.

Ngón tay anh v**t v* đồng hồ, bỗng mắt trợn ngược, cả người ngã thẳng xuống đất.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận