"Thế mà em vẫn buồn như thế, vẫn mong ngóng được gặp lại người như vậy.."
--- ------ -----
Nhá nhem tối thì Stubaki về nhà, đúng như anh ấy đã hứa,,mua cho tôi và Fuu mỗi người hai cái đĩa album của Len và Rinto, còn tặng cho cả hai chúng tôi poster treo tường nữa, tôi lo lắng hỏi anh có đắt không, nhưng anh chỉ khịt mũi cười ha ha mà không nói gì.
Trên bàn cơm, không khí hôm nay hơi kỳ lạ. Fuu và Yusuke rất im lặng, ăn rất chậm chạp và không hé môi nửa lời, ai hỏi gì cũng lắc đầu hoặc gật đầu.
Khi đó tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cứ nghĩ là do cả hai có việc phiền muộn nên cũng không dám hỏi thăm gì
Sau khi ăn cơm xong tôi lại theo thường lệ leo lên máy tính, đăng nhập vào Ikov. Ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trăng đêm nay sáng vằng vặc và không khí nóng nực đến bực bội. Jin mở hé cửa sổ cho làn gió mát lùa vào cả căn phòng.
Đăng nhập vào Ikov, tôi ngạc nhiên thấy một đóng thông báo đỏ chót ở biểu tượng hình con gấu nhỏ. Tôi nhấn vào.
[Sakura]: 4 giờ 15 phút - ở trường học
- Nhìn nè Akari!!
Tôi mỉm cười nhìn bức ảnh Sakura, Tomoyo và Lee chụp chung với nhau, Lee vẫn một bộ dáng lạnh lùng đứng khoanh tay một bên, cả ba trông rất vui vẻ. Nhìn bọn họ, tôi bỗng dưng rất muốn được đi học, được đến trường. Tôi buồn rầu suy nghĩ, rồi nói
“A.. Chị muốn được đến trường ~”
“Chị nên nói với dì Miwa đi, dù gì có lẽ X đã an phận được một chút rồi”
Nhắc đến X bỗng dưng tôi có một suy nghĩ, thật mong tối nay được gặp cô ấy để hỏi cho ra nhẽ. Ít ra phải bảo cô cung cấp thêm thông tin thì mới biết được mà lần. Vết thương trên tay phải đã tự lành lại do năng lực tự hồi phục của hồ ly. Tôi ngồi trên cái ghế xoay mấy vòng, chóng mặt lắm, nhưng vui thật. Tôi thầm nghĩ, không biết người mà X tìm như thế nào nhỉ, người ấy đẹp không, có dịu dàng không, có tốt không, nếu như X đã muốn tìm thì có lẽ người ấy là người rất rất tốt nhỉ.
Thật ra đến tôi cũng chẳng ngờ, khi biết tin X là một linh hồn của một cánh hoa lầm đường hòa lại làm một với tôi, tôi lại dửng dưng đến lạ.
Có lẽ thời gian là thứ tốt nhất để tôi luyện cảm xúc của một con người. Từ lúc tôi đến thế giới này, phong ba bão táp xô bờ làm tôi nhiều lần lung lay đến sắp ngã, nhưng tôi lại nhiều lần thầm tự nhủ mình rằng, không được bỏ cuộc buông xuôi, không được từ bỏ rồi rút lui, lão Thiên trêu người thì tôi lại chịu thua lão? Thượng đế, trò chơi của ông cũng rất buồn cười rồi đấy. Và đúng là tôi cười thật, vì chuyện này buồn cười quá mà. Xoay xoay mấy vòng, đầu óc đau, mệt rồi. Nhưng chả muốn ngừng, vì có như vậy tâm trí mới dần dần bình ổn lại.
Thông báo vang lên chói tai, tôi xoay ghế lại nhìn vào hộp thư đã tự bật lên từ lúc nào. Là Yusuke
[Tin riêng][Yusuke]: Mẹ dặn ngày mai em theo anh và anh Masaomi đi mua đồ chuẩn bị cho thứ hai tuần sau nhập học
Tôi thầm nhẩm đếm, hôm nay là thứ sáu rồi, vậy là tôi chỉ có hai ngày chuẩn bị cho một năm học mới, một môi trường mới, một không gian mới. Bỗng nhiên tôi cảm thấy hồi hộp lạ thường, dù tôi có muốn đi học đến cỡ nào thì ngày đầu tiên ở một môi Tr**ng X* lạ vẫn thật là làm khó cho tôi.
[Tin riêng][Akari]: Em thấy sợ quá ಠ╭╮ಥ
[Tin riêng][Yusuke]: Sợ gì?
[Tin riêng][Akari]: Thì… lỡ em gây ấn tượng xấu? Lỡ mọi người ghét em thì sao? Hoặc họ ghét mái tóc trắng của em thì sao. Lỡ như em không có bạn thì sao?
[Tin riêng][Yusuke]: Em lo xa quá, nếu không có ai chơi với em thì anh sẽ chơi với em, có Len nữa mà em sợ gì. Nếu ai bắt nạt em anh sẽ bảo vệ em ᕦ(ಥ_ಥ)ᕤ
Phía bên kia màn hình, Yusuke suy nghĩ đắn đo khi gõ từng dòng chữ một, thật sự rất mệt rồi, thật sự rất buồn rồi, thật sự muốn buông bỏ rồi. Nhưng khi thấy nụ cười của em, cậu lại không kìm lòng được. Chỉ muốn một chút thôi, chỉ muốn nói chuyện với em thôi. Chỉ muốn lặng lẽ bảo vệ em thôi. Yusuke nhăn trán, tên nhóc khốn khiếp nào dám cướp em cậu, cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua
[Tin riêng][Akari]: Cảm ơn ~ Vậy nhớ giữ lời hứa của anh đó. Ai thất hứa sẽ mua kem đãi người kia (〃´∀`〃)ε`●)
[Tin riêng][Yusuke]: Được rồi, ai thất hứa sẽ đã kem (〃´∀`〃)ε`●)
Cả hai con người, hai bên màn hình đều nhoẻn miệng nở nụ cười khi nhìn vào từng dòng tin nhắn kia. Một người thấy hạnh phúc, một người vô tâm cảm thấy vui vẻ, những thứ khác thì cần gì quan tâm nữa cơ chứ? Con nít là thế đấy, chỉ một lời hứa trẻ con mà tin tưởng như thế, nhưng mà có biết đâu hậu quả của việc thất hứa còn nặng nề hơn gấp trăm lần..
[Masaomi]: Giờ này em còn thức à?
[Akari]: Mới 9 giờ thôi mà ( ͡~ ͜ʖ ͡°)
[Iori]: Thức khuya không tốt cho da ( ° ͜ʖ °)
[Subaru]: Quầng thâm đầy hai mắt ( ° ͜ʖ °)
[Stubaki]: Nhăn nheo như mẹ Miwa ( ° ͜ʖ °)
[Ryui]: Tóc xấu xí và xơ xác
[Hikaru]: Và rồi em sẽ trở thành nửa người nửa quỉ ( ° ͜ʖ °)
[Akari]: Các anh nói chuyện ghê quá ಥ益ಥ
[Ukyo]: Sự thật
[Fuutan]: Em thức khuya sao không bị gì? ಥ益ಥ
[Kaname]: Em mặt người da thú mà sao bị gì? (˵ ͡o ͜ʖ ͡o˵)
[Fuutan]"

Tôi khẽ ngơ ngẩn, ồ, là anh Kaname, anh ấy vừa đồng ý addfriend của tôi lúc nãy. Tôi khẽ mỉm cười, thu nhỏ khung chat lại rồi ra trang chủ xem một vài bài post và những thông tin hay ho.
Anh Kaname có một chuyến đi đến một ngôi chùa ở tít trên vùng núi cao hiểm trở Kasao, nghe đâu bây giờ ở đó rất lạnh, nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Trong bức ảnh mà anh ấy vừa post là ảnh chụp từ ban công ngôi chùa nhìn ra ánh bình minh đang dần ló dạng ở sau những rặn mây trắng bồng bềnh. Tôi nhấn like và thầm cảm thán khung cảnh thần tiên có một không hai này, ước gì được một lần tận mắt được ngắm mặt trời mọc nhỉ.
Anh Iori thì chụp một cây hoa hướng dương đang hướng về phía ánh mặt trời kèm theo một dòng cap “ Anh chỉ hướng về phía em”, và có lẽ câu cap này đụng trúng trái tim nhiều chị em bạn gái nên số lượt like vượt qua mức 500 và số lượng comment thì kinh hồn không thể diễn tả được. Tôi khẽ góp vào đó một cái like rồi lặng lẽ kéo xuống tránh thị phi
Sau đó tôi lại nghĩ có nên đăng một cái gì đó hay ho không nhỉ. Và thế là tôi suy nghĩ, tôi quay sang hỏi Jin đang chơi đùa với một quả cầu màu tím lơ lửng rất đẹp
“ Chị nên đăng caption gì hay hay đây?”
“Hừm ~”- Jin suy nghĩ, và dường như vấn đề này quá uyên thâm đối với nó nên nó nghĩ mãi cũng chả thông. Thế là tôi rơi vào bí tắt, bỗng nhiên tôi nhớ đến hình ảnh co ro của X, thân thể mảnh mai lung lay ốm yếu và khuôn mặt đau thương của cô ấy, và cả đôi mắt ướt át đáng thương nhìn tôi. Và thế là trong đầu tôi bỗng tạt qua một câu nói rất phù hợp với cô ấy, đây cũng coi như là câu nói tôi dành cho cô vậy
Tôi lấy một bức ảnh trên mạng phù hợp với tâm trạng, rồi lưỡng lự ghi caption vào ô.
[Akari]- 9 giờ 36 phút
“Quá khứ đó đáng trân trọng như vậy, nhưng tại sao tôi lại đau lòng? Chiếc mặt nạ chắc chắn như vậy, nhưng tại sao lại bị nhìn thấu?”
Vừa ấn vào nút gửi, chỉ chưa đầy 5 phút thì noti của tôi dường như muốn sập rồi. Lượt like tuy không nhiều, chỉ toàn người quen thôi, nhưng khi nhìn vào lượt comment đang liện tục chạy, tôi lại ôm miệng cười khùng khục lên
[Kaname]: Ôi giời ơi em gái buồn, anh cũng buồn
[Masaomi]: Sao chưa chịu ngủ?
[Sakura]: Đừng buồn mà!! >